Nhưng không ngờ, Từ Lâm Thanh không nói chuyện với cô mà từ từ cầm cây đàn guitar lên đưa cho hậu bối Thang, cười với cậu ấy: “Cảm ơn guitar của hậu bối.”
Hậu bối Thang hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhận lấy, xấu hổ lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu ạ, có thể được nghe tiền bối hát là chuyện may mắn nhất gần đây của em rồi.”
Từ Lâm Thanh cười nhạt, gật đầu với hậu bối Thang một cái, không nói chuyện gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Thời Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ qua sự mất mát kỳ lạ trong lòng, Thời Thần rất vui mừng vì Từ Lâm Thanh không nói chuyện cùng mình, nếu không hôm nay cô chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích mất.
Đang cố gắng nghĩ xem đợi Từ Lâm Thanh ra khỏi sân tập xong rồi làm cách nào để có thể hội họp với anh, còn bàn bạc sau đó sẽ làm gì thì Thời Thần nhìn thấy Từ Lâm Thanh đi qua đám đông lại quay người nhìn về phía cô.
Con ngươi đen láy ngập tràn bóng dáng của cô, đám người với anh cũng chỉ giống như phông nền, bên tai truyền đến âm thanh cực êm tai của Từ Lâm Thanh: “Còn ngây ra đó làm gì? Hát cũng hát xong rồi, mời tôi uống trà sữa đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT