Tính ra trại hè của Quang Hoa Đại học B không phải là lần đầu Thời Thần tham gia.
Với thành tích của cô thì việc thành nghiên cứu sinh đã là chuyện chắc chắn không có vấn đề gì, nên từ tháng 3 năm nay, Thời Thần vẫn chọn các trại hè để tham gia.
Đi đi lại lại, Thời Thần đã điền không biết bao nhiêu lần bản đăng ký.
Thêm cả thư đề cử của các giáo sư và viện sĩ trong Học viện, gần như Thời Thần đã tìm đến tất cả các giáo sư đảm nhiệm chương trình giảng dạy, ngay cả vị viện sĩ già tóc hoa râm cũng biết cô: “Thời Thần đúng không? Lại đến tìm tôi viết thư đề cử à?”
Thời Thần ngượng ngùng đáp lại.
Thật ra phần lớn loại thư đề cử này đều do sinh viên viết, người giới thiệu phụ trách ký tên là xong.
Nhưng thái độ của vị viện sĩ già nổi tiếng lại tràn đầy bao dung: “Được rồi, không thành vấn đề, ngày mai em quay lại chỗ tôi lấy được không?”
Ngoài dự đoán lại không cần phải làm gì.
Thời Thần liên tục cảm ơn.
Chỉ có một lần vị viện sĩ già hỏi thêm một câu: “Tôi thấy đơn đăng kí của em đều là GIS (Hệ thống thông tin địa lý) với phương hướng máy tính, sao lần này lại là Quang Hoa Đại học B?”
Hệ thống thông tin địa lý (Geographic Information System – gọi tắt là GIS): Được hình thành vào những năm 1960 và phát triển rộng rãi trong 10 năm lại đây. GIS ngày nay là công cụ trợ giúp quyết định trong nhiều hoạt động kinh tế – xã hội, quốc phòng của nhiều quốc gia trên thế giới. GIS có khả năng trợ giúp các cơ quan chính phủ, các nhà quản lý, các doanh nghiệp, các cá nhân… đánh giá được hiện trạng của các quá trình, các thực thể tự nhiên, kinh tế – xã hội thông qua các chức năng thu thập, quản lý, truy vấn, phân tích và tích hợp các thông tin được gắn với một nền hình học (bản đồ) nhất quán trên cơ sở toạ độ của các dữ liệu đầu vào. (Wikipedia)
Nỗi hiếu kì của vị viện sĩ già cũng không quá đáng, dẫu sao thì Học viện bọn họ là ngành hoàn toàn về hệ kỹ thuật, dường như không liên quan gì đến tài chính và kinh tế.
Thời Thần hơi xấu hổ: “Trước đấy em có học bằng kép kế toán nên muốn nộp hồ sơ ở đó để thử sức ạ. Nhưng mà cái chính là em cũng thấy tò mò về Quang Hoa, về sau có lẽ em vẫn sẽ tiếp tục học GIS ạ.”
“Vậy à,” viện sĩ già gật đầu cười, “Tôi còn tưởng em không thích viễn thám nữa cơ đấy.”
Thời Thần vội vàng lắc đầu.
Viện sĩ già xua tay: “Không cần giải thích, mấy đứa trẻ tuổi các em nào có thật sự thích học môn này mấy? Thầy cô ai cũng hiểu mà. Như vậy đi, mặc dù thành tích của em rất tốt, nhưng để đăng ký trại hè Quang Hoa thì vẫn hơi khó khăn, tình cờ tôi có người quen ở đó, sẽ nói giúp em một tiếng.”
Thời Thần vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng nói cảm ơn.
“Không cần phải cảm ơn tôi,” viện sĩ già lại tựa về vào ghế dựa, “Là do cô nương em rất thu hút tôi. Cơ mà em đăng ký tham gia trại hè của chúng ta chưa?”
“Rồi ạ, em đều đăng ký hết. Đến lúc đó nếu không xung đột thời gian thì em sẽ tham gia ạ.”
…Kỳ thực không chỉ riêng hai trại hè này, mà chỉ cần không trùng lịch thì Thời Thần có thể tham gia được sẽ tham gia.
Trường cô, Đại học Z, Học viện Khoa học Trung Quốc, Đại học N…
Chạy khắp nơi trên cả nước, Quang Hoa Đại học B đã là trại hè thứ sáu mà Thời Thần tham gia, nếu không có gì khác xảy ra thì đây sẽ là trại cuối cùng.
Viện Viễn thám Đại học W vốn là một nền tảng tương đối tốt, hơn nữa thành tích Thời Thần xuất sắc* hơn người thêm cả kỹ năng chuyên ngành vững chắc, nên cô liên tục giành được mấy lần danh hiệu trại viên ưu tú, bao gồm cả trại viên ưu tú của Học viện Khoa học Trái đất và Không gian Đại học B.
*Nguyên văn Siêu quần bạt tụy (出类拔萃): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là xuất sắc, thường được dùng để mô tả những người có tài năng và đức độ vượt trội hơn mọi người, mang ý khen ngợi.
Vì vậy chương trình của trại hè đã quá quen thuộc với cô. Lúc mới bắt đầu tham gia có lẽ cô còn thấy hồi hộp, nhưng bây giờ cô đã đạt đến trình độ vô cùng bình tĩnh.
Hai ngày ở trại hè Quang Hoa Đại học B không khác mấy so với trước kia, cũng chỉ có nghe tọa đàm, kiểm tra viết, nghe tọa đàm…
Cho đến ngày cuối cùng là phỏng vấn.
“Cậu có thấy lo lắng không Thời Thần?”
Thời Thần lắc đầu, cắt ngang lời tự giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh đang thầm nhẩm lại trong đầu: “Không lo lắm, dạo này tớ thường hay phải phỏng vấn mà.”
Hứa Vi nắm tay Thời Thần, mồ hôi ướt đẫm: “Tớ hồi hộp quá, tớ muốn vào Quang Hoa lắm.”
Thời Thần vỗ vai an ủi Hứa Vi, đang định nói thêm thì thấy nhân viên công tác bước vào phòng chờ: “Người tiếp theo, Dương Tinh, Thời Thần vui lòng chuẩn bị.”
Hứa Vi càng căng thẳng hơn.
“Sao họ có thể biến thái đến mức để hai người vào phỏng vấn cùng một lúc vậy chứ?”
Thời Thần lắc đầu: “Tớ không biết mình vào cùng ai nữa, nhưng mà hai người phỏng vấn không cùng chuyên ngành chắc ổn thôi nhỉ?”
Nhẩm lại vài lần phần giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh trong lòng, lật thêm ghi chú mang theo, khi Thời Thần ngẩng đầu đã thấy nhân viên công tác bước vào lần nữa: “Người tiếp theo, Thời Thần.”
Nói là không lo lắng nhưng đến lúc này không tránh khỏi hít thở sâu vài cái. Thời Thần giơ tay đáp lại, sau đó đứng dậy cười với Hứa Vi.
Hứa Vi vội vàng làm động tác cổ vũ.
Thời Thần vừa đi ra ngoài được hai bước đã quay về, đưa điện thoại trong tay cho Hứa Vi: “ Cầm hộ tớ chút nhé.”
Hứa Vi nhận lấy, nhớ tới điều gì đó: “Sau khi phỏng vấn xong có lẽ tớ sẽ trực tiếp đi gặp bạn tớ ăn cơm đấy, nếu lúc đó tớ không gặp cậu thì tớ mang đồ của cậu về khách sạn trước nhé?”
Thời Thần gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi theo nhân viên công tác tiếp tục đi ra ngoài.
Nói là nhân viên công tác nhưng thực ra là đàn chị nghiên cứu sinh thì đúng hơn.
Đàn chị rất tốt bụng, vừa dẫn đường vừa thầm nói chuyện với cô ấy: “Em là Thời Thần đúng không? Chị xem trong hồ sơ em viết là Đại học W nhỉ?”
“Vâng, Học viện Viễn thám Đại học W ạ.” Thời Thần vén tóc ra sau tai để lộ ra dái tai trắng nõn, cười với đàn chị.
Đàn chị bị hút hồn trước nụ cười ấy.
“Không tệ không tệ, người bên trong sắp kết thúc rồi, đợi lát nữa người cùng vào phỏng vấn với em là đàn em nam rất xuất sắc của khoa Tài chính bọn chị…”
Đàn chị vẫn nói, nhưng phát hiện sự chú ý của Thời Thần bên cạnh dường như không còn ở đây.
Cô gái xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm trên mặt không biết là ngơ ngác hay hoảng hốt.
Đàn chị dõi theo hướng Thời Thần đang nhìn, đột nhiên mỉm cười: “Đàn em cũng thấy nam sinh kia siêu đẹp trai đúng không? Đó là đàn em nam sẽ cùng phỏng vấn với em mà chị nói đấy, Trình Sơ khoa Tài chính.”
Thời Thần cưỡng ép thu lại biểu cảm trên mặt, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên thành một nụ cười.
…
Thời Thần từng tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng mình gặp lại Trình Sơ sẽ như thế nào.
Có thể là khi Trình Sơ cùng Nhiễm Đinh vừa nói vừa cười đi ngang qua mình, có thể là lúc bắt gặp ở một góc nhà hàng, hoặc là nơi tàu điện ngầm cậu lên tôi xuống lướt qua nhau.
Nhưng cô không ngờ tới lại chạm mặt nhau ở cửa chờ phỏng vấn, hơn nữa sau đó sẽ là tình cảnh hai người cùng vào phỏng vấn.
…Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Thời Thần đã cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Đàn chị không nghe thấy tiếng của Thời Thần, khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Trình Sơ.
Chỉ trong tích tắc, đàn chị mẫn cảm phát hiện ra gương mặt tên đàn em trước giờ luôn kiêu ngạo của mình lại có biểu cảm hoảng hốt hiếm thấy, đôi mắt chăm chú dán chặt vào Thời Thần.
Vô số các loại từ khóa máu chó như “gương vỡ lại lành”, “xa cách lâu ngày mới gặp lại*” hay “đã từng yêu” ngay lập tức nhảy ra trong đầu, đàn chị cố gắng duy trì sư lễ phép nhưng hoàn toàn không kiềm chế được giọng điệu vui vẻ bà tám: “Hai người biết nhau à?”
Thời Thần hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu: “Có thể xem là có quen biết ạ.”
*Nguyên văn là “cửu biệt trùng phùng” (久别重逢).
“Ấy,” vừa dứt lời, Thời Thần đã nghe thấy âm thanh mà mình mong nhớ nhiều năm, dùng cái giọng mỉa mai mà cô quen thuộc nhất nói, “Đúng là khó được có ngày giống hôm nay, cô cả Thời lại thừa nhận quen loại người như tôi đấy.”
Thời Thần nghẹn lời.
Loại tâm trạng chua xót ê ẩm bấy lâu nay chợt dâng lên.
Thời Thần, đừng tỏ ra chút yếu thế nào.
Không phải chỉ là một Trình Sơ thôi sao.
Cố duy trì nụ cười vừa rồi, cuối cùng Thời Thần cũng quay qua, đưa mắt nhìn Trình Sơ.
Thậm chí còn không quên vẫy tay với cậu ta, như thể gặp lại bạn học cũ bình thường: “Đã lâu không gặp nha, Trình Sơ.”
Cách đó không xa, chàng trai xuất chúng dựa vào tường, trong tay nâng một quyển sách, khuôn mặt tràn đầy khinh thường cùng ngạo mạn, âm thanh trầm trầm kìm nén: “Có cái gì tốt mà gặp?”
Nói xong, Trình Sơ khép quyển sách trong tay lại, thu hồi ánh mắt nhìn Thời Thần, chuyển qua nhìn chăm chú cửa phòng phỏng vấn.
Trên mặt đàn chị có vẻ lúng túng.
Dè dặt quan sát Thời Thần thấy cô gái xinh đẹp vẫn đang là trạng thái tươi cười như cũ, trong lòng không khỏi phải cảm khái.
Bị người ta chế giễu thẳng mặt mà vẫn có thể tiếp tục mỉm cười nâng cao khí chất, đúng là khiến người khác không thể không bội phục.
Tuy vậy, lần này đàn chị càng chắc chắn hơn về suy đoán vừa nãy của mình.
Chắc chắn hai người này từng xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ!
Mặc dù từ trước đến nay Trình Sơ luôn kiêu ngạo thanh cao nhưng lại rất lễ độ, chưa bao giờ chị thấy Trình Sơ dùng giọng điệu với vẻ mặt này nói chuyện với một người lạ.