4.
Tôi vốn định dậy sớm nói chuyện nghiêm túc với anh.
Tiếc là ngủ say quá, tôi còn không biết Giang Hạo Thừa đi lúc nào.
Tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mở cửa ra, bên ngoài đã có một nữ nhân viên chuyên nghiệp gọn gàng đứng đợi sẵn. Cô ấy thấy tôi thì cất điện thoại, điềm tĩnh giới thiệu lý do đến: "Chào phu nhân, tôi là thư ký của tổng giám đốc, anh ấy phái tôi đến đóng gói đồ đạc của cô..."
"Khoan đã! Sao tôi không biết chuyện này!"
"Xin phu nhân tự gọi điện hỏi tổng giám đốc, tôi chỉ theo lệnh mà làm việc."
Theo mệnh lệnh của cô ấy, từng người phục vụ ùa vào phòng, lần lượt chuyển đồ đạc của tôi đi.
Tôi tức điên, giận Giang Hạo Thừa tự ý quyết định, càng giận người trước mặt không xin phép tôi đã động vào đồ của tôi.
Tôi ngồi phịch xuống vali, lớn tiếng với họ: "Bỏ hết xuống cho tôi, muốn chuyển đồ của tôi, trước tiên hãy chuyển tôi đi đã!"
Cô thư ký nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt như có chút nghi hoặc, sau đó nói với người phục vụ đứng bên cạnh: "Chuyển cô ấy đi."
Người chị em đỉnh chóp đấy, tôi thua!