Cách cái loa phát thanh Diệp Vân Linh cũng có thể cảm nhận được sự tính kế của ban tổ chức.

Lục Ngữ Nịnh ở bên kia có lẽ cũng biết không thể đi ra ngoài được, cô bé ấm ức, dáng vẻ như muốn khóc nhưng lại không thể khóc.

Sắc mặt của Lục Tử Hạo cũng hơi lạnh xuống, tuổi còn nhỏ nhưng trên mặt nhóc lộ ra vẻ không vui. Cuối cùng là do còn nhỏ nên không có cách nào làm tốt khống chế biểu cảm được.

Nhìn thấy bộ dáng hốc mắt đỏ bừng ấm ức của em gái thì Lục Tử Hạo mềm lòng, cậu bé lại đặt ánh mắt ở trên người của Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh thấy vậy thì sửa lại thái độ lúc trước, cô mang theo vài phần kiêu ngạo không dễ phát hiện, hỏi: “Thế nào, con có muốn phối hợp nhiệm vụ không?”

Hệ thống ở bên cạnh nhắc nhở thời gian đếm ngược, 【Chủ nhân, thời gian còn dư lại một phút rưỡi.】

Diệp Vân Linh: 【Đừng có vội vàng, rất nhanh Lục Tử Hạo sẽ chủ động đầu hàng.】

Bên kia Lục Tử Hạo còn đang rối rắm do dự, cậu bé ngước mắt nhìn về phía Diệp Vân Linh có vẻ mặt nhẹ nhàng, lại nói một câu: “Con sẽ không hôn dì đâu.”

Lời này là nói cho Diệp Vân Linh nghe, lại càng giống như là nói cho bản thân nghe.

Hệ thống thúc giục: 【Chủ nhân, thời gian chỉ còn lại có một phút hai mươi giây.】

Diệp Vân Linh trả lời: “Không sao hết, dù sao thì dì lại không gấp gáp.” Nói xong cô lấy di động ra, có bộ dáng muốn chơi game một lần nữa.

Lời này là trả lời Lục Tử Hạo, hệ thống nghe xong lại nhịn không được lấy lá cây vỗ về cái trán có ánh sáng màu vàng của bản thân. Lúc này mà chủ nhân còn giả bộ cái gì nữa?

Lục Ngữ Nịnh lôi kéo ống tay áo của Lục Tử Hạo, nhỏ giọng nói: “Anh, em muốn đi nhà vệ sinh.”

Sắc mặt của Lục Tử Hạo khẽ thay đổi.

Cậu nhóc nhìn ra được Lục Ngữ Nịnh đang chịu đựng, đôi mắt to xinh đẹp kia ngập nước khiến người khác nhìn cảm thấy hơi không đành lòng một chút. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lục Tử Hạo vẫn luôn rối rắm ở nơi đó, cậu thường nhíu mày, thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Vân Linh.

Có lẽ đời này cậu nhóc cũng chưa từng rối rắm như vậy.

Diệp Vân Linh nói: “Nể mặt chuyện con là con trai của dì, dì có thể đổi một yêu cầu thấp một chút. Con chỉ cần đồng ý thì dì sẽ giúp con mở khóa.”

Lục Tử Hạo hỏi theo bản năng: “Yêu cầu gì vậy?” Sau đó lại cảm thấy bản thân phản ứng quá nhanh, cậu chu môi, nhanh chóng nói thêm một câu, “Nếu yêu cầu quá đáng thì con sẽ không đồng ý.”

Diệp Vân Linh nói: “Con nói một câu ‘Chị Vân Linh là người xinh đẹp nhất trên thế giới’ thì dì sẽ giúp con mở khóa ra.”

Lục Tử Hạo còn nghĩ rằng Diệp Vân Linh muốn nhân cơ hội làm cậu gọi ‘mẹ’, hoặc là sau đó muốn cậu nói lời hay về Diệp Vân Linh ở trước mặt ba.

Kết quả lại là kêu cậu khen dì ấy một câu.

Nhưng nghĩ đến lời này thì gương mặt của Lục Tử Hạo lập tức đỏ bừng, cậu có chút không thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy được.

Tại sao lại có người tự luyến như vậy chứ?

Diệp Vân Linh nhìn bộ dáng do dự kia của cậu bé, trêu đùa nói: “Thế nào? Cái này rất đơn giản có đúng không?”

Hệ thống nhìn thời gian đếm ngược từng phút từng giây, một quả chanh vốn màu vàng bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ, 【Chủ nhân, thời gian thật sự không còn nhiều lắm. Chỉ còn lại có một phút.】

Diệp Vân Linh vẫn không dao động đối với lời nhắc nhở của hệ thống.

Ngược lại là Lục Tử Hạo nhìn thấy bộ dáng gương mặt ửng đỏ nghẹn nước tiểu của em gái, sau khi lại do dự vài giây thì cuối cùng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói khiến cậu cảm thấy xấu hổ kia. Sau khi nói xong cả khuôn mặt của cậu đều đỏ lên, kéo dài tới tận cổ, da thịt lộ ra ở bên ngoài trông giống như con tôm bị luộc chín.

Tổ đạo diễn bên kia ở trong phòng điều khiển nhìn tình huống mỗi một phòng.

Hai căn phòng khác trừ bị mắc kẹt với câu hỏi tính toán thì còn lại đều rất thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài. Trong đó có mẹ con của Diệp Vi Vi.

Tuy rằng bọn họ không phải mẹ con ruột nhưng có thể nhìn thấy được tình cảm của mẹ con rất tốt.

Khi nhìn đến phòng của Diệp Vân Linh, vừa lúc nhìn thấy cô nói điều kiện với Lục Tử Hạo.

Đạo diễn chấp hành khác hỏi: “Đạo diễn Tần, bọn họ như vậy thì có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?”

Đạo diễn Tần nói: “Không tính, trên thẻ nhiệm vụ viết thật sự rõ ràng là cần Lục Tử Hạo ôm và hôn Diệp Vân Linh mới tính là thành công.”

Đạo diễn chấp hành gật đầu: “Ừ, có lý, nhưng tôi nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh muốn đi vệ sinh sắp không nhịn được nữa rồi.”

Đạo diễn Tần không hề để ý mà nói: “Mấy mùa trước của chương trình còn có đứa nhỏ tiểu són đấy, trẻ con cả mà, không làm chương trình trở nên mất lịch sự đâu.”

Lục Ngữ Nịnh mới 3 tuổi, cho dù thật sự đái dầm thì mọi người cũng sẽ coi là chuyện bình thường của trẻ con, các cư dân mạng cũng sẽ không so đo quá mức.

Đạo diễn chấp hành gật đầu.

Vào lúc này, Lục Tử Hạo cảm thấy xấu hổ cực độ mà nói xong câu nói kia, đạo diễn Tần chơi xấu mà nói: “Đi nói cho bọn họ biết là cái này không được tính đi.”

Đạo diễn chấp hành bật nút máy móc kết nối với cái loa ở bên cạnh lên, giọng nói của hắn thông qua loa truyền đến phòng của Diệp Vân Linh.

“Cái này không tính là hoàn thành nhiệm vụ, cần phải dựa theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ mới xem như thành công. Đã có hai cặp mẹ - con đi ra khỏi mật thất, hy vọng mọi người có thể cố lên nha!”

Trong phòng, Lục Tử Hạo vừa mới nói xong lời nói xấu hổ kia nghe được âm thanh truyền đến từ cái loa thì lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Linh, nói: “Bọn họ nói không tính kia ạ.”

Cậu sớm nên nghĩ đến, Lục Tử Hạo cảm thấy tại sao bản thân lại quên mất chuyện đơn giản như vậy chứ?

Diệp Vân Linh lại không hề để ý mà nói: “Con yên tâm, con người dì rất giữ chữ tín, chuyện đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được.”

Nói xong Diệp Vân Linh đi về phía cánh cửa, cô vừa đi vừa lấy chiếc kẹp trân châu ở trên đầu xuống, nói: “Ai nói ổ khóa nhất định phải có mật mã mới có thể mở ra.”

Mái tóc vốn được búi gọn gàng nhưng vì lấy cái kẹp ra nên một lọn tóc dài rơi xuống xõa tung trên vai.

Trải qua thời gian dài vừa rồi chậm trễ như vậy, thời gian biểu hiện ở trên hệ thống chỉ còn lại có 10 giây.

Diệp Vân Linh cầm lấy cái ổ khóa, cô hơi nhìn thoáng qua, cắm cái kẹp tóc tinh tế của mình vào lỗ khóa. Những sợi tóc trên người cô rơi xuống từng sợi theo động tác của cô.

Lục Tử Hạo hơi mím môi, đôi mắt vừa to vừa sáng ngời nhìn cảnh tượng này.

Thời gian như bị chậm lại cả trăm lần, mỗi một giây trôi qua đều khiến cậu cảm thấy lâu đến kỳ lạ.

Hai người Diệp Vi Vi và Tưởng Mỹ Hàm ở bên kia đã sớm thuận lợi thành công đi ra khỏi căn phòng, đang ngồi ở trong phòng quan sát, bọn họ thông qua TV LCD ở trước mặt nhìn tình huống của mấy căn phòng còn lại.

Nhìn dáng vẻ thì hai nhóm khác cũng sắp thành công, chỉ còn lại nhóm của Diệp Vân Linh. Chỉ là bầu không khí ở hiện trường rất xấu hổ.

Tưởng Mỹ Hàm vừa lột quả cam cho con trai mình vừa nhìn Diệp Vân Linh đang mở khóa trong TV, cô nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, “Cô cảm thấy cái này có đáng tin không?”

Diệp Vi Vi cầm lấy chén trà gốm sứ nhẹ uống một ngụm trà hoa, trả lời: “Trước kia khi đóng phim tổ đạo cụ có một nhân viên là thợ mở khóa, ông ấy từng dạy tôi một ít nguyên lý về ổ khóa. Cái ổ khóa nhìn như bình thường nhưng thật ra kết cấu ở bên trong rất phức tạp, đặc biệt là loại khóa mật mã này.”

Lời này của Diệp Vi Vi không nói rõ, lại cũng là không coi trọng Diệp Vân Linh.

【Tiên nữ Vi Vi nói rất uyển chuyển, con người thật tốt. Đến lượt tôi thì tôi nói thẳng là Diệp Vân Linh không làm được.】

【Nào chỉ là không được, căn bản là đang khoe mẽ. Đơn giản chính là muốn thông qua loại thủ đoạn này để có được nhiều màn ảnh hơn mà thôi.】

【Người họ J nào đó thích gây rắc rối, làm gì cũng chẳng thoát nổi mấy chữ “Thích gây chú ý”.】

Tưởng Mỹ Hàm muốn đưa quả cam đã lột xong cho con trai, cô vừa định nói đồng ý với phân tích của Diệp Vi Vi.

Kết quả nghe thấy trên màn hình truyền đến một tiếng ‘răng rắc’.

Khi Diệp Vi Vi đang uống trà ngẩng đầu theo bản năng nhìn lại thì thấy Diệp Vân Linh mở khóa ra được.

Trong chốc lát cô ta chưa kịp phản ứng lại, bị sặc bởi nước trà.

Cô ấy thật sự mở ra được? Cô ấy còn biết cái này?

Đáy mắt của Diệp Vi Vi chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Những cư dân mạng vốn đang cười nhạo Diệp Vân Linh, ngón tay trên bàn phím và lời nói trào phúng còn chưa kịp đánh xong thì đã thấy một màn như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. ( truyện trên app T Y T )

【Chết tiệt, thật sự mở ra à, cái này cũng được sao?】

【Trước khi mở khóa: Diệp Vân Linh thiểu năng trí tuệ đúng không? Sau khi mở khóa: Tôi thiểu năng trí tuệ đúng không?】

【Bây giờ nghệ sĩ phải học tài nghệ nhiều như vậy sao? Trước khi làm nghệ sĩ chắc cô ấy không phải làm ăn trộm đúng không?】

【Tổ đạo diễn: Tôi cài cái khóa mật mã này không phải để cô mở cửa như vậy.】

【Loạt thao tác này được đó, xin hãy chuyển camera sang tổ đạo diễn bên kia. Tôi muốn xem.】

Đạo diễn Tần bên kia còn chưa lấy lại tinh thần lại từ trong đả kích rằng Diệp Vân Linh đã mở ổ khóa ra được, chờ sau khi phản ứng lại thì hắn thấy Diệp Vân Linh đã mang theo hai đứa nhỏ đi ra khỏi căn phòng.

Ông chỉ vào màn hình nói với đạo diễn chấp hành ở bên cạnh: “Cô ấy cô ấy cô ấy cô ấy thật sự mở khóa đi ra ngoài sao? Đời trước cô ấy là thợ mở khóa à?”

Vốn là họ hy vọng có thể quay được hình ảnh của Diệp Vân Linh và con riêng, hai bên coi thường lẫn nhau nhưng lại không thể không hợp tác. Kết quả không ngờ rằng Diệp Vân Linh đi ra ngoài bằng lối tắt khác.

Đạo diễn Tần tức giận đến mức liên tục vỗ đùi, tính sai rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play