Sau khi cột chắc dây thừng, Diệp Vân Linh lại cầm lấy hai đoạn dây thừng vừa rồi chặt đứt. Cô tháo những sợi quấn quanh vào nhau của sợi dây thừng ban đầu ra làm ra được mười mấy sợi.
Cô cầm lấy những sợi dây thừng mỏng đó lần lượt thắt nút trên tất cả ống quần, cổ tay áo của cô và bọn trẻ.
Lục Ngữ Nịnh nhìn thấy nút thắt trên ống tay áo, cô bé còn khá tò mò, nói: “Dì Vân, tại sao chúng ta phải cột ống tay áo lại vậy?”
Diệp Vân Linh sờ sờ đầu của cô bé nói: “Đây là để ngừa côn trùng chui vào bên trong.”
Tưởng Mỹ hàm đang sắp xếp ba lô lại nghe thấy được lời này, cười nói: “Muỗi cũng đâu chỉ cắn thân. Nếu cô muốn che, vậy tốt nhất là che lại tay, mặt và cổ để tất cả đều không thể lộ ra. Muỗi rất lợi hại nên cách quần áo cũng có thể cắn được đấy.”
Diệp Vân Linh liếc cô ta một cái, châm chọc mà nói: “Không thể nào, không thể nào. Có người vậy mà cho rằng rừng mưa nhiệt đới chỉ có một loại côn trùng là muỗi thôi sao?”
Cô vừa nói vừa dùng một tay che miệng lại, làm ra biểu cảm khoa trương. Bộ dáng kia khiến Tưởng Mỹ Hàm sắp tức chết rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play