Chiêu này của Trương Hi Minh không dùng được ở chỗ của Lục Tử Hạo nhưng Lục Ngữ Nịnh lại cho rằng hắn thật sự đau khổ buồn bã nên cô bé giải thích giúp anh trai: “Anh trai thật sự rất bận. Bình thường anh ấy phải đi học, phải học toán học, đánh đàn violon, cưỡi ngựa, bơi lội, còn có các lớp học khác nữa ạ.”
Lục Ngữ Nịnh bẻ ngón tay, dùng giọng trẻ con mà đếm chương trình học của anh trai. Cô bé phát hiện quá nhiều, mười ngón tay cũng đếm không hết, sau đó ngẩng đầu nói: “Dù sao thì cũng là phải học rất nhiều lớp.”
Lần này Trương Hi Minh cũng không trêu chọc Lục Tử Hạo nữa.
Nhìn thân thể nho nhỏ này, mỗi ngày phải học nhiều lớp như vậy khiến lòng hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng không rõ lý do. Hắn nhịn không được tiến lên sờ sờ đầu của cậu bé, nói: “Mỗi ngày phải học nhiều như vậy sao? Con có vất vả không?”
【Quả nhiên đứa nhỏ ưu tú phải cố gắng từ khi còn nhỏ.】
【Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, có người sinh ra thì đã ở La Mã rồi.】
【Khởi điểm này rất cao đó. Con cháu nhà nghèo làm sao có thể tranh đua với con cháu nhà giàu được chứ?】

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play