Ánh mắt nóng rực của cô nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm ở bên kia.
Tưởng Mỹ Hàm vốn đang hưng phấn vì có vẻ bản thân đã phá hủy kế hoạch của Diệp Vân Linh, chỉ xem sắc mặt đen như đáy nồi của cô ấy cũng khiến tâm trạng của cô cảm thấy thoải mái. Cảm giác tức giận vì bị nhục nhã vào ngày hôm qua đã mất hơn phân nửa.
Còn không đợi cô vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên ánh mắt của Diệp Vân Linh nhìn cô trở nên nóng rực, ánh mắt nôn nóng kia khiến cô muốn xem nhẹ cũng không làm được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô ấy từng bước từng bước đi về phía cô, Tưởng Mỹ Hàm theo bản năng lui ra phía sau hai bước, giọng nói mang theo vài phần căng thẳng: “Cô, cô muốn làm gì?”
Người cảm thấy căng thẳng không chỉ có Tưởng Mỹ Hàm mà còn có một nhóm người ở xung quanh.
Trương Hi Minh chuẩn bị ngăn cản, Thư Nhã cũng chuẩn bị khuyên can.
Diệp Vi Vi lại hơi chờ mong, là do cô ta xem trọng Diệp Vân Linh rồi. Người phụ nữ này vẫn giống như trước đây, không biết che giấu cảm xúc, vui vẻ hay tức giận đều bày ra ở trên mặt. Cho dù là đang phát sóng trực tiếp cũng dám làm xằng bậy.
Bây giờ nếu cô đánh nhau thì ai tới cũng không thể cứu được cô.
Người duy nhất không hiểu rõ sự thật chỉ có Trương Thư Du, chỉ là cô nhạy bén cảm giác được bầu không khí của những người xung quanh lập tức trở nên căng thẳng nhưng lại không biết là tại sao.
Đạo diễn Tần đang uống nước ở trong hậu trường, ông căng thẳng đến mức nắm chặt cái ly, nhanh chóng vỗ người bên cạnh, “Chú ý cô ấy, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đánh nhau.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nếu đánh nhau trong phát sóng trực tiếp, vậy cái chương trình này thật sự không thể làm được nữa.
Khi mọi người đang cực kỳ căng thẳng thì Diệp Vân Linh ôm chặt Tưởng Mỹ Hàm, cô rất cảm động mà nói: “Người thân, người thân của tôi ơi!”
Trương Hi Minh và Thư Nhã chuẩn bị ngăn cản: “……”
Diệp Vi Vi chuẩn bị ăn dưa xem diễn: “……”
Đạo diễn Tần chuẩn bị xong cắt phát sóng trực tiếp: “……”
Nhóm quần chúng thôn dân ăn dưa bên cạnh: “……”
Trương Thư Du và các cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp có biểu cảm giống nhau, tất cả đều là ngây ngốc.
Nhìn hai người ôm nhau, tình cảm của Diệp Vân Linh và Tưởng Mỹ Hàm tốt đến như vậy sao?
Nhớ khi nấu cơm vào buổi trưa ngày hôm qua, hai người còn đối chọi quyết đấu.
Những người khác đều bị dọa đến như vậy, huống chi là đương sự Tưởng Mỹ Hàm.
Cô đã bị hoảng sợ rất lớn, cô bị hành động này của Diệp Vân Linh làm cho cảm giác hồn vía đều phải sợ tới mức bay lên mây.
Sau đó cô giãy giụa thoát ra từ trong lòng ngực của Diệp Vân Linh, lui ra phía sau một bước, trong mắt chứa tia cảnh giác mà nhìn Diệp Vân Linh rồi nói: “Cô, cô muốn làm gì vậy? Có chuyện gì thì cô cứ việc nói thẳng.”
Diệp Vân Linh còn muốn tiến lên ôm Tưởng Mỹ Hàm một cái nhưng đối phương lại sợ hãi mà chạy ra, trốn ở phía sau lưng của Trương Hi Minh, dò nửa cái đầu ra hơi mang vài phần sợ hãi mà nói: “Có chuyện gì thì chúng ta cứ nói chuyện rõ ràng với nhau, cô không nên động tay động chân.”
Diệp Vân Linh thở dài một hơi nói: “Không có gì, chỉ là có một chuyện vui vẻ nên tôi muốn chia sẻ với cô một chút mà thôi.”
Tưởng Mỹ Hàm: “……” Cô chia sẻ với ai cũng không nên chia sẻ với tôi chứ? Cô quên chuyện ngày hôm qua hai chúng ta đã đánh nhau sao?
Nhìn bộ dáng lúc thì nghiêm túc lúc thì mỉm cười của Diệp Vân Linh, chuyện thi đấu thua ảnh hưởng lớn với cô ấy như vậy sao?
Xứng đáng.
Diệp Vân Linh cũng không biết suy nghĩ của Tưởng Mỹ Hàm, cô chỉ nhìn cột tiến độ cốt truyện tăng lên đến 25% thì cảm thấy tâm trạng rất tốt, nhịn không được mỉm cười ngây ngô.
Cười như một kẻ ngốc.
【Không đến mức đấy chứ, chỉ thi đấu thua mà thôi. Diệp Vân Linh sẽ biến thành điên khùng như vậy sao?】
【Ban ngày ban mặt nhìn xem bộ dáng vừa khóc vừa cười kia của cô ấy, cũng hơi giống người bị thần kinh.】
【Lúc trước khi Diệp Vân Linh đi ra từ bệnh viện tâm thần, tôi đã không đồng ý rồi. Cậu nhìn xem bây giờ không phải đã phát bệnh rồi sao?】
【Tổ đạo diễn, khi các người chọn khách mời không điều tra trạng thái tinh thần của bọn họ sao?】
Thư Nhã đi tới vỗ Diệp Vân Linh một cái, hỏi: “Em không sao chứ?”
Tâm trạng của Diệp Vân Linh rất tốt, trên mặt nở nụ cười trả lời: “Em có thể có chuyện gì chứ?”
Thư Nhã yên lặng rút hai trái bắp từ trong đống bắp của mình, nhét vào trong tay của Diệp Vân Linh rồi nói: “Chỉ là một cuộc thi đấu mà thôi, không đến mức như vậy. Chị làm chủ, hai trái bắp này cho em đó. Em cầm chúng nó, trở về nấu ăn thì sẽ không còn buồn bã nữa.”
Diệp Vân Linh nhìn hai trái bắp trong tay của mình, còn không đợi cô trả lời thì đã nghe thấy được tiếng thét chói tai hoảng sợ của trẻ con trước.
Tiếng kêu thảm thiết kia làm tất cả mọi người nhịn không được nhìn về nơi âm thanh phát ra.
“Mẹ, cứu mạng.”
“A a a a a cứu mạng a……”
Diệp Vân Linh ngước mắt nhìn một đám trẻ con xách rổ điên cuồng chạy như bị đuổi giết về phía bên này.
Chỉ thấy phía sau mấy đứa nhỏ, bốn con ngỗng đang đuổi theo, vươn cái cổ dài đuổi theo bọn chúng.
Nếu đứa nào chạy trốn chậm một chút, chúng sẽ chạy lên mổ một cái, đau đến nỗi bọn trẻ chạy nhảy lung tung.
“Dì Vân, ngỗng lớn cắn con.”
Không biết có phải sợ hãi lực công kích của ngỗng lớn hay không mà đôi chân ngắn nhỏ kia của Lục Ngữ Nịnh còn chạy nhanh hơn bọn Trương Duyệt Hân.
Khi chạy, trên mặt còn chảy nước mắt. Hiển nhiên là thật sự sợ hãi.
Diệp Vân Linh nhảy lên từ đồng luộng, chạy nhanh về phía bọn nhỏ. Cùng lúc đó, những người mẹ khác cũng vội vàng chạy tới.
[Mẹ tôi ơi. Ngỗng lớn là bá chủ trong thôn. Khi tôi còn nhỏ, tôi không sợ chó nhưng lại sợ thứ này.] ( truyện trên app tyt )
[Tính trả thù của ngỗng rất mạnh. Nếu khiêu khích nó thì nó sẽ đuổi theo bạn cắn mãi.]
[nhân viên tổ chương trình làm gì vậy. Các bạn nhỏ đã bị đuổi cắn, cũng không thấy ai quan tâm?]
[người xưa có câu gọi là: Thà bị chó cắn còn hơn bị ngỗng mổ. Tuy rằng hàm răng của ngỗng không sắc bén. Nhưng lực cắn của chúng rất mạnh, cắn một cái rất đau.]
Lúc này, có hai con ngỗng lớn bay lên, bay qua đầu những người khác, lao thẳng về phía Lục Ngữ Nịnh.
Lục Ngữ Nịnh vừa chạy vừa quay đầu lại. Khi nhìn thấy con ngỗng lớn bay lên thì sợ hãi tới mức ngã lăn xuống đất, nước mắt xoành xoạch rơi xuống, “Anh ơi, em sợ……”
Mắt thấy hai con ngỗng kia lao thẳng về phía Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh ném thẳng hai bắp ngô trong tay ra ngoài. Đúng lúc, một cái bắp đập vào người một con ngỗng, khiến chúng rơi từ trên không trung xuống.
Mọi người: “……”
[Mẹ kiếp! Cú ném này thật chuẩn. Trước kia Diệp Vân Linh từng luyện môn ném đĩa sao?]
[Hai con ngỗng bị ném trúng thì nằm im, bất động. Không phải cứ như vậy bị ném chết chứ.]
[Diệp Vân Linh thật quá xằng bậy. Ném bắp như vậy, vạn nhất ném trúng các bạn nhỏ thì làm sao?]
[Lầu trên, bạn không sao chứ. Không thấy tình huống như thế nào sao? Huống hồ làm gì có vạn nhất. Đây không phải đánh ngỗng, cấp cứu các bạn nhỏ sao?]
[Vừa rồi Diệp Vân Linh ném hai cái bắp, thật sự rất ngầu.]
“Lục Tử Hạo, chăm sóc tốt cho Ngữ Nịnh.” Diệp Vân Linh chạy nhanh nhất. Rất nhanh, cô lướt qua các bạn nhỏ khác, ngăn cản hai con ngỗng còn lại đang đuổi sát không rời.
Hai con ngỗng này, con ngỗng trắng đầu tiên nhìn thấy Diệp Vân Linh, sau đó giang cánh, chuẩn bị làm tư thế tấn công.
Đầu tiên, hai bên giằng co vài giây. Sau đó, hai con ngỗng vươn cái cổ dài, bắt đầu tấn công, một trái một phải tấn công Diệp Vân Linh.
Những người khác đều tỏ ra lo lắng. Chỉ có Tưởng Mỹ Hàm âm thầm mừng rỡ: Mổ cô ta đi, mổ cô ta đi.
Kết quả mọi người nhìn thấy Diệp Vân Linh trực tiếp đá bay một con ngỗng đi rất xa. Cô vươn tay túm cổ một con ngỗng khác, xách lên, còn dùng tay tát cho nó hai cái, “Mày chỉ cậy vào có cái miệng dài nên cắn người, phải không? Bắt nạt các bạn nhỏ thì coi là bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì mổ tao đi. Đầu óc ngu ngốc, cũng chỉ ỷ vào có cái miệng tiện này ……”
Vì thế, tiếp theo, con ngỗng này bắt đầu tiếp nhận sự sỉ nhục vô cùng tàn ác, nhục nhã của Diệp Vân Linh. Thỉnh thoảng còn phải nhận hai cái tát.
[ngỗng: A, mày dám bóp cổ tao. Tao liều mạng với mày. Nhưng mà không đánh được.]
[ha ha ha ha ha ha ha ha ngỗng trắng dù sao vẫn còn quá trẻ.]
[có thể hầm ngỗng lớn ăn, nhanh bắc bếp đun nước nóng đi.]
[không biết tại sao, khi nhìn thấy hình ảnh ngỗng trắng bị bóp cổ, tôi đột nhiên cảm thấy nó vừa đáng thương vừa buồn cười.]
[ha ha ha ha ha Diệp Vân Linh đang giáo dục tư tưởng cho con ngỗng sao?]
Con ngỗng xám vừa rồi Diệp Vân Linh đá một cái lại nhào tới lần nữa. Vừa mới tới gần lại bị Diệp Vân Linh đá bay lần nữa, cô chỉ tay mắng: “Gấp cái gì, ngu ngốc đều sẽ bị giáo huấn, xếp hàng trước đã.”
Con ngỗng xám lớn không chịu bỏ cuộc, lại nhào tới lần nữa. Lần này, nó bị Diệp Vân Linh duỗi tay bắt được, “Nếu mày vội vàng đi tìm chết, vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện.”
Một tay cô cầm con ngỗng lớn, xoay về phía mọi người, giơ hai con ngỗng lớn lên trước ngực nói: “Bữa trưa chúng ta hầm ngỗng trong chảo sắt nhé?”
Mọi người: “……” Thật là tàn nhẫn.
Diệp Vân Linh căn bản không biết cảnh tượng một người lớn chiến đấu với bốn con ngỗng lớn bị rất nhiều người quay màn hình lại rồi chia sẻ. Đặc biệt, hình ảnh cô ném bắp ngô trúng con ngỗng và bắt ngỗng lại giáo huấn đã bị edit thành biểu tượng cảm xúc, được vô số người sử dụng.
Vốn dĩ có rất nhiều người chán ghét Diệp Vân Linh, nhìn thấy hình ảnh này, không ít người chuyển từ anti-fan sang fans.
Mặc kệ trước đó Diệp Vân Linh từng làm cái gì, cho dù có xảy ra chuyện gì thì phần lớn những người thảo luận bên dưới đều đang mắng cô chứ đừng nói đến chuyện thu hút người hâm mộ sang weibo.
Mà sau khi hình ảnh Diệp Vân Linh đại chiến với bốn con ngỗng được lan truyền ra. Không bao lâu sau nó đã trở thành hot search. Bên dưới phần bình luận tốt xấu cũng có nửa nọ nửa kia. Nhưng phần lớn vẫn là người xem náo nhiệt, cảm thấy Diệp Vân Linh rất khá.
Số lượng fans trên weibo của cô cũng chậm rãi tăng lên. Ban đầu, trên weibo của cô có hơn hai trăm vạn fans. Hơn một nửa còn là fans ảo, một nửa còn lại là anti-fans theo dõi để mắng cô.
Hiện tại, rốt cuộc cô cũng có fans chính thức. Trên phần bình luận cũng không chỉ đơn thuần là mắng cô nữa.