Trong căn phòng ngắm cảnh biển ở thành phố S.
Diệp Vi Vi đang dựa vào trong lòng ngực của Tưởng Đình Sâm, cô ta rất đau lòng buồn bã: “Đình Sâm, chuyện lần này đều do em không tốt. Em không chăm sóc tốt cho Tiểu Từ nên mới hại thằng bé bị người ta bắt cóc.”
Tưởng Đình Sâm đau lòng ôm cô ta vào trong ngực, hắn sờ sờ đầu của cô ta, hôn một cái lên trên đỉnh đầu của cô ta nói: “Việc này là chuyện ngoài ý muốn, muốn trách thì trách bọn bắt cóc táng tận lương tâm đó. Việc này không có liên quan gì đến em hết, em đừng có chuyện gì cũng đều ôm hết lên trên người mình.”
Hốc mắt của Diệp Vi Vi ửng đỏ, buổi sáng bị bắt ăn nhiều mì cay như vậy khiến cả một ngày cô ta đều không ăn uống gì khác được. Lúc này yết hầu của cô ta còn cảm thấy nóng rát, mỗi một câu nói đều cảm thấy như có người đang dùng đuốc nóng bỏng đốt yết hầu của cô ta vậy.
Nhưng cô ta cần phải nói, cô ta phải dùng dáng vẻ rất thê thảm bây giờ nói chuyện thì mới có thể gợi lên sự đau lòng và thương tiếc của Tưởng Đình Sâm.
Cô ta chịu đựng đau đớn nơi yết đầu, tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng em lo lắng Tiểu Từ sẽ trách em, anh nói thằng bé có thể oán trách em vì không thể kịp thời đi cứu thằng bé không?”
Tưởng Đình Sâm hôn cái trán của cô ta, an ủi: “Tiểu Từ là một đứa trẻ hiểu chuyện, thằng bé có thể phân biệt đúng sai. Lúc ấy ở cái loại tình huống này không phải một người yếu đuối như em có thể giải quyết được, em đừng có chuyện gì đều ôm hết lên trên người mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT