Ôn Tinh lại bắt đầu sửa lại bản thảo lần nữa, một tuần không ra khỏi nhà lại bắt đầu, mỗi ngày cô chỉ gắn liền với ba nơi: thư phòng, phòng bếp và phòng ngủ. Cô chất đầy đồ ăn vào tủ lạnh, nhưng một khi lao vào trạng thái làm việc thì cô còn quên luôn cả ăn. Có một hôm hơn ba giờ chiều Lương Nham gọi điện thoại cho cô hỏi cô đang làm gì, cô nhìn thời gian một chút rồi mới kịp hoàn hồn nhận ra mình vẫn còn chưa ăn cơm trưa.
Ôn Tinh đứng dậy đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô mở tủ lạnh ra thì phát hiện rau củ đã không còn tươi nữa, cô thở dài nói rằng mình thật là biết cách lãng phí đồ ăn, lãng phí kỹ năng nấu nướng đã luyện tập trước đó.
Lương Nham không vội trách mắng Ôn Tinh vì không biết tự chăm sóc bản thân, cô là một người có kỷ luật và thông minh, nhưng tính cách tốt của cô lại dành cho công việc và chăm sóc người khác, giống như Giang Lăng, cô không bao giờ cho bản thân có thời gian thư giãn. Lương Nham dần nhận ra rằng đằng sau vẻ mạnh mẽ của Ôn Tinh là sự thiếu hụt cảm giác an toàn.
"Hôm khác anh sẽ nấu cơm cho em, đảm bảo em sẽ không quên ăn cơm nữa." Lương Nham nói.
Ôn Tinh nghe vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, cô khó có thể tưởng tượng được bộ dạng của Lương Nham lúc nấu ăn.
"Anh bận rộn như vậy mà còn tự mình nấu nướng sao?" Công việc của Ôn Tinh chỉ là phiên dịch, đôi khi cô còn lười di chuyển, huống hồ Lương Nham lại là người quản lý cả một công ty to lớn, so với cô anh chắc chắn càng cảm thấy mệt mỏi hơn mấy lần.
"Bận rộn không phải là lý do để không muốn ăn cơm." Lương Nham nói: "Nấu ăn không ngon mới chính là lý do."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT