Giang Châu là một thành phố rất xinh đẹp, so với nhịp sống tấp nập của Nhạc Thành, cuộc sống ở đây có vẻ yên tĩnh, thoải mái và an nhàn hơn. Hoàng Thái Vi có một biệt thự nhỏ ở Giang Châu, nằm gần Thị trấn Đại học Giang Châu, sát sườn núi, phong cảnh ở đây rất dễ chịu và môi trường xung quanh cũng khá yên tĩnh.
Buổi chiều khi đến nơi thì vẫn còn sớm, còn chưa đến năm giờ, Hoàng Thái Vi đã sắp xếp phòng ở cho Ôn Tinh và lão Ngô, lão Ngô sống ở phòng khách ở tầng một, còn Ôn Tinh sống trong phòng dành cho khách trên tầng hai cạnh phòng ngủ chính.
Phòng khách tầng hai còn có ban công, Ôn Tinh đứng trên ban công nhìn thấy một viện dưỡng lão tráng lệ trên núi, nằm thấp thoáng giữa núi rừng, cô hỏi Hoàng Thái Vi thì được biết đó là viện dưỡng lão mà Lương Nham đầu tư.
Hoàng Thái Vi mang một chiếc chăn bông mới cho Ôn Tinh, vừa đặt chăn bông lên giường, bà ấy vừa mỉm cười nói với Ôn Tinh về việc Lương Nham đầu tư vào viện dưỡng lão, bà ấy phàn nàn về cháu trai mình: “Chắc hẳn nó cũng biết với tính tình của nó thì sau này không thể lấy được vợ nên nó mới đầu tư vào viện dưỡng lão.”
Ôn Tinh mím môi nói: “Ngành chăm sóc người già là một hướng đi tốt. Hiện nay dân số nước ta đang ngày càng già đi mà.”
“Thằng nhóc ấy từ nhỏ đã rất thông minh, luôn thành công trong kinh doanh, nhưng chuyện tình cảm thì lại rối ren. Nó cho rằng tình yêu cũng giống như làm kinh doanh vậy, cứ làm theo quy trình, nhờ vào gia thế và ngoại hình của nó là có thể thành công. Lần nào hẹn hò cũng chỉ biết tặng quà và hoa, lúc nào cũng tự chiếu theo nguyên tác của mình và tự cho mình là đúng, cũng may là chưa có cô gái nào từ chối nó.” Hoàng Thái Vi mỉm cười, tiếp tục mắng Lương Nham: “Có lúc cô cũng không biết thằng nhóc ấy đang nghĩ gì. Có lần cô tò mò hỏi nó tại sao lại yêu đương, nó có vẻ rất ngạc nhiên, còn hỏi cô là tại sao lại hỏi như vậy, nó còn nói chẳng phải yêu đương là chuyện rất bình thường sao? Từ đó cô liền biết thằng nhóc ấy hoàn toàn không biết tình yêu là gì, nó cho rằng đó chỉ là một chuyện bình thường giữa muôn vàn những chuyện bình thường trong cuộc sống này, vậy nên thần tình yêu làm gì có thể chiếu cố cho nó chứ.”
Ôn Tinh chỉ mỉm cười không nói gì, cô cũng đồng tình với lời Hoàng Thái Vi nói, đồng thời cũng hiểu rõ Lương Nham chỉ là nhất thời có hứng thú với mình, cho nên tuy cảm thấy khó hiểu và bối rối trước lời tỏ tình của anh, Ôn Tinh cũng mừng vì đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh từ lâu và không bị vẻ ngoài của anh đánh lừa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play