Sáng thứ Sáu trời mưa, thực ra trời đã đổ mưa suốt cả đêm qua.
Đêm qua Ôn Tinh gặp ác mộng, cô nằm mơ thấy mình đi học bơi, không biết tại sao mình lại không đến bể bơi học mà lại đi ra biển học, vô tình lại gặp phải một cơn sóng thần, sóng biển nhanh chóng nuốt chửng cô, cô chìm xuống vùng biển rất sâu, xung quanh tối tăm dường như đang có rất nhiều sinh vật xa lạ ẩn nấp, làm cho cô đắm chìm trong cảm giác bất an và sợ hãi khó tả.
Buổi sáng đồng hồ báo thức vang lên, Ôn Tinh bừng tỉnh ngồi dậy, dáng vẻ cô cực kỳ mệt mỏi, do dự hôm nay có nên ra ngoài chạy bộ hay không. Lúc này cô chợt nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa, những hạt mưa nặng hạt không ngừng đập vào cửa sổ, giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ. Thời tiết như vậy khiến Ôn Tinh vốn luôn siêng năng và kỷ luật tự giác cũng nhịn không được muốn lười biếng nên liền ngả lưng lại xuống gối và nhắm mắt lại.
Bất kể trời có mưa hay không, Lương Nham vẫn dậy sớm và chạy bộ và tập thể dục trong nhà như thường lệ. Hôm nay anh đi làm sớm hơn bình thường một chút, anh đi đường vòng đến cửa hàng hoa mua bó hoa tươi chuẩn bị tặng cho bệnh nhân.
Giang Lăng ngồi trên giường bệnh lẳng lặng nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, đang lúc trầm ngâm suy nghĩ thì Lương Nham cầm hoa đi vào, vừa nhìn thấy màu sắc rực rỡ của hoa, bà ấy liền mỉm cười: "Lương tổng, cậu cũng thật chu đáo." Đóa hoa tươi mới làm cho người ta thấy được sức mạnh của sự sống.
“Nếu bà không ngại thì tôi sẽ cắm hoa trước.” Lương Nham đi đến cuối giường, liếc nhìn bình truyền dịch trên giường Giang Lăng rồi nói.
“Nhưng ở đây không có bình hoa.” Giang Lăng cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT