Lương Nham ngồi trên xe Ôn Tinh , anh nhìn thấy ở hàng ghế sau của cô có đặt hai cái gối ôm, một con nhím màu nâu và một con khủng long nhỏ màu xanh lá cây, ngoài ra, ghế sau của cô còn có một quyển sách <<Robinson Phiêu Lưu Ký>>, Lương Nham liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quyển sách ở nhà Trần Trạch.
Lương Nham cầm lấy quyển sách của Ôn Tinh và tiện tay lật xem, xe đang dừng chờ đèn đỏ, anh chợt hỏi Ôn Tinh : "Cô thích nhất điểm nào ở quyển sách này?"
"Cái gì?" Ôn Tinh quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lương Nham đang lật xem sách của mình, cô nói thẳng: "Bên trong có một số trích ký, Lương tổng, tôi không muốn chia sẻ với người khác, thật ngại quá.”
Lương Nham nghe vậy liền gấp sách lại rồi đặt sang một bên, sau đó anh nói xin lỗi, sắc mặt có chút khó coi, không hiểu sao còn cảm thấy có chút khó chịu.
"Cảm ơn anh đã hiểu." Ôn Tinh liếc mắt nhìn Lương Nham rồi quay đầu lại, cô vẫn chưa muốn hoàn toàn đắc tội anh, vậy nên cô suy nghĩ một chút rồi trả lời câu hỏi của anh: "Trong mấy chục năm Robinson sống một mình trên một căn nhà trên đảo hoang, tôi đều thích mọi chi tiết liên quan đến cuộc phiêu lưu này. Lúc anh ấy sống trên đảo hoang, mọi khó khăn cũng không còn là khó khăn nữa, thời gian trở thành một sự lựa chọn và anh ấy có thể dành nhiều thời gian để tập trung giải quyết một vấn đề nhỏ."
"Cảm ơn câu trả lời của cô." Lương Nham lạnh lùng lên tiếng, tâm trạng anh đã tốt hơn nhưng không hiểu sao vẫn còn cảm thấy khá bứt rứt.
Sau đó Ôn Tinh cũng không nói gì nữa và tập trung lái xe. Khi Lương Nham nhìn thấy Ôn Tinh không nói lời nào, bỗng nhiên anh có chút quên mất mặt mũi của mình, anh đang tự hỏi liệu có phải cô đang cảm thấy mất hứng hay không.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Lương Nham, nó rất giống như một cái gậy đột nhiên đánh thức Lương Nham, anh bỗng nhiên ý thức được hành vi ngồi trên xe của Ôn Tinh này rất ngây thơ và buồn cười, lúc này anh mới bắt đầu tự hỏi nguyên nhân hành vi này của mình.
Tay cầm vô lăng của Ôn Tinh tuy nhìn nhỏ nhắn nhưng kỹ năng lái xe của cô rất tốt, cô ung dung dựa vào lưng ghế và lái xe với trạng thái rất thuần thục, bình tĩnh và đáng tin cậy. Khi cô quay đầu nhìn vào gương chiếu hậu, khóe mắt cô vô tình liếc thấy Lương Nham đang liếc mắt nhìn mình, cô mím môi, rồi thờ ơ dời tầm mắt đi
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT