Đáng tiếc Lâm Hà căn bản không ngủ, lúc cô ấy di chuyển dến bên cạnh đối phương, vừa hủy bỏ năng lục vừa mở vũ khí tấn công, nam chính liền sử dụng thủ đoạn tránh khỏi.

Lăng Tước: “Em không thể duy trì năng lực tại thời điểm nổ súng.”

Anh một câu liền trực tiếp nói trúng tim đen vạch ra vấn đề.

Tô Anh: “Không, nếu như em vẫn luôn duy trì năng lực, viên đạn em bắn ra sẽ chỉ xuyên thấu qua mục tiêu.”

Ngẫm lại trong nguyên tác “Chính mình” chết thảm như thế nào, Tô Anh không khỏi có chút tự bế.

Mặc dù ——

Cô ngay lúc hủy bỏ năng lực lập tức bóp cò súng, quá trình này đã được luyện tập qua rất nhiều lần.

Trong cuộc thi như thế này, bởi vì mục tiêu đối chiến đều là người máy trí năng, không cần lo lắng quá độ về vấn đề sát thương quá mức.

Bởi vậy, trong số các loại súng mà trường học được phép mang theo, không thiếu vũ khí có tốc độ bắn và sát thương cao.Thời gian từ lúc bắn đến khi bắn bay đầu mục tiêu ở cự ly gần có thể dùng mili giây  để tính.

Về việc liệu vũ khí nóng đối với dị năng giả có hữu dụng hay không —— không nói những cái khác, những người có giá trị năng lực vừa vượt quá 100, cho dù đã được cường hoá thân thể, cũng không thể trực tiếp chống lại đạn năng lượng cỡ lớn.

Kế hoạch ám sát của nguyên thân không thể nói là liền mạch, nhưng nếu Lâm Hà không có phòng bị không có hack thì xác suất thành công vẫn còn rất cao.

Lăng Tước: “Vậy thì khống chế.”

Tô Anh sửng sốt một chút: “Khống chế đạn?”

Lăng Tước khẽ gật đầu.

Tô Anh: “Vậy em sẽ thử xem.”

Lăng Tước từ chối cho ý kiến: “Nếu như em làm không được ——”

Hả?!

Tô Anh quá sợ hãi: “Em có thể, em nhất định có thể!”

Cô vốn còn một bụng câu hỏi, lúc này cũng không kịp hỏi.

Dù sao câu nói này của đối phương nghe vào tai tràn đầy ý tứ uy hiếp.

Đằng sau bình thường hay kèm theo loại lời kịch này: "Vậy cô đi chết đi" "Vậy tôi sẽ giết chết cô" “Vậy cô cũng không xứng được sống”

Tô Anh vô ý thức muốn phát động năng lực phóng tới phòng huấn luyện.

Lăng Tước: “—— đó có lẽ là do năng lực có vấn đề.”

Bà nội cha nó hết hồn.

Tô Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Tước dường như không thấy được hành vi kỳ quái của đồng đội, đại khái là cảm thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc nên liền trực tiếp quay người rời đi.

Buổi đánh giá cho khóa học tác chiến thực địa sẽ diễn ra vào ngày mai.

Tất cả người tham gia đánh giá sẽ cùng nhau ngồi phi thuyền tiến về một tinh cầu khác.

Cho nên bọn họ rất nhanh sẽ còn gặp lại.

“......”

Tô Anh nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở cuối hành lang.

Anh có vẻ hay đắm chìm trong trò đóng vai nhân vật.

Làm một tiền bối có năng lực cao và kinh nghiệm phong phú, việc anh nhắc nhở chỉ điểm vài câu cho đồng đội học muội không thể bình thường hơn.

Anh chắc cũng chỉ giả vờ giả vịt.

Cho nên, dù cho chính cô ngoài miệng nói muốn đi thử, thực tế nếu không đạt được gì hay năng lực không tăng lên, anh cũng không để ý.

Trừ phi cô có thể trở thành nhân loại mạnh nhất, nếu không bất luận tự cô làm trò gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không quan tâm.

Phía trước đi tới mấy tân sinh quen mặt.

Một người thanh niên bộ dáng thanh tú ngẩng đầu, trong ánh mắt kinh diễm rất nhanh chuyển thành kinh hỉ: “Tô Anh, em tại sao ở chỗ này ——”

Tô Anh: “Bởi vì buổi chiều hôm nay tôi không có lớp?”

“A, ý của tôi là ——”

Thanh niên hít vào một hơi, tựa hồ có chút khẩn trương.

Bên cạnh mấy người đồng bạn cười trộm, còn có người đẩy hắn một cái, “Hỏi đi, sợ cái gì.”

Tô Anh: “?”

Thanh niên mím môi: “Tôi là Trình Tử Hàm, chúng ta từng gặp nhau ở lớp điều trị chấn thương ở tuyến đầu.”

Tô Anh không hiểu ra sao, đơn giản cùng hắn bắt tay, không quá xác định nói: “Rất hân hạnh được biết anh?”

Trình Tử Hàm nở nụ cười, “Ơn trời, tôi còn tưởng rằng em không quá thích nói chuyện, sớm biết lần trước tôi đã giới thiệu bản thân với em rồi.”

May mắn anh không làm thế, nếu không nguyên thân 90% sẽ phớt lờ anh.

Tô Anh nhún nhún vai: “Hiện tại cũng không muộn.”

“Nhân tiện, tôi muốn hỏi em.”

Trình Tử Hàm lại hít vào một hơi, nhìn qua càng khẩn trương, “Em có gia nhập đội ngũ của bọn Lâm Hà không? Tôi nghe nói trước đây em muốn cùng bọn hắn một tổ, nhưng sau giờ học họ lại cùng nhau đi tập luyện ——”

Tô Anh: “Mà tôi không đi cùng họ chứ gì?”

Ngày mai diễn ra cuộc thi, thời gian này các thành viên trong tiểu đội hẳn đều rèn luyện năng lực dần quen thuộc lẫn nhau.

Tô Anh: “Bởi vì tôi không cùng đội với bọn họ, tôi lập đội với người khác.”

“Ra vậy.”

Trình Tử Hàm chớp chớp mắt, nhìn qua có hơi thất vọng lại có chút vui mừng.

“Vậy cũng tốt, tôi chỉ lo lắng nếu như em không có đội ngũ có thể tới chỗ chúng tôi, mặc dù giá trị năng lực chúng tôi không cao, nhưng độ phối hợp vẫn rất —— à, dù sao thì thời hạn lập đội sẽ sớm hết, nếu như em ngẫu nhiên phân bị vào đội ngũ nhất định ——”

Người bạn bên cạnh đạp hắn một cước.

“Khụ khụ khụ, tôi nói là, lợi hại như em chắc chắn sẽ không bị phân phối ngẫu nhiên, có nhiều người cướp vị trí muốn cùng em tổ đội đấy.”

Trình Tử Hàm vội vàng đổi lời, nhưng cảm thấy lời của bản thân vẫn tệ như cũ.

Thanh niên đỏ mặt, túm lấy bạn đồng bạn bên cạnh nhanh chóng chạy trốn.

“Tôi chợt nhớ ra mình để quên tập dữ liệu trong lớp, phải quay lại lấy."

Tô Anh: “............ Cám ơn anh quan tâm.”

Đi được vài bước, bóng lưng thanh niên lung lay, suýt nữa từ trên bậc thang té xuống.

Tiếng bước chân rất nhanh đi xa.

Tô Anh đứng tại chỗ ngẩn người trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu nhìn qua mặt tường thủy tinh pha lê một bên hành lang, quan sát khung cảnh khuôn viên trang nhã và tinh xảo bên ngoài.

Trên đường dưới tàng cây rậm rạp, học viên ngồi trên ghế dài nhìn những chiếc drone từ trên trời đáp xuống, đem chuyển phát nhanh cùng hàng cần giao đưa đến tay bọn họ.

Một chiếc xe lao vùn vụt qua con đường rộng và bằng phẳng, lưu lại từng đạo tàn ảnh.

Chỗ xa xa là một khoảng sân đầy hoa bốn mùa sắc màu rực rỡ, bên trong có từng đôi bóng người thong thả dạo bước.

Xa hơn nữa là phương hướng sân bay, không ngừng có phi hành khí lên lên xuống xuống, thỉnh thoảng còn có phi thuyền lớn lao vút lên không trung, kéo theo ánh lửa như đuôi ánh sáng gào thét xông lên bầu trời.

Tô Anh có hơi xuất thần.

Thỉnh thoảng có người ngẫu nhiên đi ngang qua, quăng tới ánh nhìn chăm chú sau lại vội vàng rời đi, cô giống như chưa tỉnh mộng.

—— Thế giới này thật sự rất thú vị.

Có siêu năng lực rực rỡ nhiều màu sắc, có chủng tộc thông minh phi nhân loại bí ẩn và cổ xưa.

Chỉ cần cô có thể rời xa nam chính, thoát khỏi kiềm chế của gia tộc, tránh thoát kết cục bi thảm của bản thân, cô liền có thể khám phá biển sao rộng lớn vô ngần cùng nơi phương xa vô tận không xác định. 

Mặc dù điều này không phải đặc biệt dễ dàng.

Suy cho cùng, toàn gia tộc cô đều là nhân vật phản diện, đồng đội lâm thời lại là boss mạnh nhất trong nguyên tác.

Thế giới này càng có mặt tàn nhẫn và đen tối.

Trong vài năm tới, các đại gia tộc tài phiệt trên Liên Bang tranh đấu, sinh vật hư không xâm lấn ngày càng tăng, các loại sự kiện kinh khủng đều sẽ theo gót mà tới.

Sẽ có rất nhiều rất nhiều người chết hoặc là sống không bằng chết.

Co nhảy chương đọc khá vội vàng nên không rõ ràng những chuyện lớn đó bắt đầu khi nào.

Cho nên dù cho cô nguyện ý làm gì đó tránh hoặc giảm bớt thương vong hi sinh, cũng hoàn toàn không biết chỗ mà xuống tay.

Điều duy nhất có thể làm chính là tăng cường năng lực sinh tồn của bản thân, cố gắng sống sót, có lẽ dưới tình huống điều kiện cho phép còn có thể giúp đỡ người khác.

Trừ cái đó ra còn có thể thế nào đây?

Tô Anh chợt nghĩ, Lăng Tước tựa hồ chỉ có hứng thú với người mạnh nhất vũ trụ này —— mà cái sau vừa mới khẳng định năng lực của mình, có phải là nói rõ bản than cô cũng có hi vọng tranh thủ một vị trí?

Cùng so sánh, dù cho cái giá phải trả để trở thành người mạnh nhất vũ trụ là bị đánh mấy ngày mấy đêm, cô cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Vậy trước hết đặt ra mục tiêu nho nhỏ này đi.

“......”

Tô Anh vui vẻ nghĩ nghĩ rồi quay trở lại phòng huấn luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play