“ Môn thực địa tác chiến này rốt cuộc lúc nào mới kết thúc?”

“Đây là môn bắt buộc, vì bắt buộc nên học phần cũng rất nhiều, chúng ta ít nhất còn phải thi sáu, bảy lần nữa.”

“Chết tiệt, từ khi nhập học liền thi cái này, thi mười lần rồi, có phiền hay không.”

“Vẫn tốt chứ, nội dung của mỗi nhiệm vụ đều không giống nhau, lại nói năng lực càng cao thì nhiệm vụ được giao càng thú vị ––“

“Chơi vui cái con bà nó, lần trước tớ và bạn trai cũ cùng làm nhiệm vụ, hắn ta y như một đứa thiểu năng, đánh cắp một tập dữ liệu còn phát động cảnh báo toàn bộ căn cứ, mấu chốt cái năng lực kia của hắn không có tác dụng gì, bản thân suýt nữa làm hỏng việc, cuối cùng mệt chết tớ.”

“Phụt, chẳng phải giết mấy cái người máy thôi à, cậu có được hay không đấy.”

“Chị bé à, đó là người máy có rào cản động năng cấp ba. Nếu tấm chắn bị phá vỡ, đầu của em đây sẽ vỡ không còn tí vụn nào."

Tô Anh quay đầu lại nhìn.

Đám tiền bối ngồi nói chuyện không xa, trên thân đều in ít nhất bảy hoặc tám tấm huy chương, hiển nhiên cũng đều là cấp cao.

Trong đó có một người đối đầu ánh mắt với cô, còn nhìn cô nở nụ cười.

Chính là cô gái vừa phàn nàn bạn trai cũ cản trở mình.

Tô Anh cũng cười cười, đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Trong tòa nhà giảng dạy, hầu hết các tầng đều có các phòng học và phòng đào tạo với nhiều quy mô khác nhau.

Cô không tốn sức tìm được một phòng huấn luyện trống.

Kiểm tra quang não rồi trả phí năm mươi tinh nguyên, bảng truy cập chuyển sang màu xanh, cửa tự động nhanh chóng mở ra.

Trong phòng huấn luyện ánh đèn mờ mờ, bộ não quang học điều khiển trung tâm đứng sừng sững ở phía trên cửa, nơi có thể lựa chọn nội dung và chế độ tập luyện.

Tô Anh không vội vã lựa chọn.

Cô đang suy nghĩ về năng lực của mình.

Bây giờ toàn nhân loại Liên Bang đều là dị năng giả, và có mấy chục vạn loại siêu năng lực được biết đến.

Đây là tiền đề cụ thể chia nhỏ nhất.

—— Ví dụ như nói 60 điểm là ngưỡng giá trị năng lực đối với người trưởng thành, một người có thể phun ra một quả cầu lửa, một người khác có thể tạo ra quả cầu lửa trong lòng bàn tay.

Nhìn bề ngoài, đều là dị năng lửa, nhưng thực chất chúng được phân thành hai loại năng lực.

Bởi vì theo giá trị năng lực của người trước không ngừng tăng lên, hắn phun ra lửa càng lúc càng lớn, lại như cũ không cách nào từ trong lòng bàn tay tạo ra lửa.

Vì vậy, một số chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu và phân tích siêu năng lực tin rằng đối với siêu năng lực nguyên tố, dù sử dụng cùng một loại nguyên tố, chỉ cần được giải phóng theo những cách khác nhau thì chúng cũng là hai loại khả năng khác biệt.

Nhưng đây cũng chỉ là một phần tình huống.

Cũng có một số người trời sinh đã có khả năng điều khiển lửa tự do hơn, dù bằng miệng hay tay, cũng có người có thể thông qua dược tề hoặc thậm chí phẫu thuật mở rộng phương thức sử dụng năng lực, còn có người giá trị năng lực càng cao, con đường sử dụng năng lực sẽ càng nhiều, có thể ngay từ đầu chỉ phun lửa, dần dần biến thành toàn thân đều có thể bốc cháy.

Cho nên trừ bỏ những phân tích cụ thể chia nhỏ mặt ngoài, còn có phân tích phải cụ thể hơn.

Ví dụ, những người có thể sử dụng lửa đều được xếp vào loại “Hỏa”.

Hoặc là đơn giản đem gió, lửa, nước, băng, thổ, mộc, sấm sét, v.v tất cả đều phân vào loại "Nguyên tố".

Tại phương diện phân loại dị năng này, mấy trăm năm qua giới học thuật vẫn luôn tranh chấp không ngừng, đến bây giờ đã có hơn chục phương thức phân loại.

Bất quá trong số trường đại học hàng đầu Liên Bang, có một loại đơn giản nhất.

Tấn công, phụ trợ, phòng ngự.

Do các điều khoản pháp luật liên quan, thông tin khả năng được tiết lộ trong hồ sơ học sinh sẽ chỉ chứa một trong ba từ này và đặc biệt hơn sẽ mặc định được coi là nội dung riêng tư.

Còn về việc bạn trong thời gian huấn luyện để bạn học nhìn thấy năng lực của bản thân, đó là vấn đề của chính bạn.

Đương nhiên một số ít người dị năng có cả hai khả năng —— như vậy cụ thể loại khuynh hướng nào thì tùy thuộc vào đạo sư phụ trách tuyển sinh của trường để phán đoán.

Trong hồ sơ của Tô Anh, hạng mục dị năng đằng sau điền chính là【 phụ trợ 】

Hầu hết bộ phận phụ trợ dường như không có năng lực công kích trực tiếp.

Một số là khả năng khuếch đại có lợi cho đồng đội xung quanh hoặc mục tiêu được chỉ định.

Một số có năng lực chữa trị, có thể chữa trị cho bản thân và người khác.

Đương nhiên trong này cách làm cũng rất nhiều, các phương pháp kích hoạt cũng biến ảo kỳ lạ, chẳng hạn như một số người cần tiếp xúc cơ thể, có người cần ánh mắt khóa chặt mục tiêu.

Tô Anh không thuộc về những thứ này.

Cô ngẩng đầu nhìn phòng huấn luyện trống rỗng.

Ánh đèn trong căn phòng không mở chương trình huấn luyện mờ mờ yếu ớt, bốn vách tường siêu hợp kim dày tỏa ra thứ ánh sáng lạnh vô cơ.

Tô Anh ý niệm chuyển động, kích hoạt dị năng của mình.

Quá trình này đặc biệt đơn giản, tựa như hô hấp tự nhiên trôi chảy.

Thế giới xung quanh nhanh chóng mờ đi.

Những ánh sáng đèn lờ mờ lẻ tẻ bị bóp méo, ánh sáng màu vàng biến thành hình xoắn ốc, còn đang không ngừng chậm rãi xoay chuyển.

Vách tường tràn ngập ánh sáng như mặt nước gợn sóng, một vòng một vòng quay tròn với nhịp độ chóng mặt.

Rất nhanh tất cả sắc thái đều trở nên ảm đạm, giống như tông màu đen trắng của một bộ phim cũ.

Dường như có tiếng gió rít gào bên tai, nghe trống rỗng và quái dị.

Tô Anh sinh ra ảo giác.

Mặc dù trong mắt cô ấy thế giới mờ mịt và tối tăm——

Cô lại cảm thấy mình giống như đang ở một nơi hoang vu vô tận.

Đối mặt với thế giới rộng lớn, trong lòng không tự chủ được dâng lên một loại xúc động muốn tùy ý chạy nhảy hay bay lượn.

Và rồi cô đã làm vậy.

Khi sức mạnh được kích hoạt, thân thể của cô giống như một cơn gió nhẹ nhu hòa, nhưng lại nhanh như mũi tên rời dây cung, vượt qua khoảng cách vài mét gần như chỉ trong tích tắc.

Tô Anh thích cảm giác này.

Cho nên cô cũng không khống chế bản thân dừng lại.

Thế là Tô Anh xuyên qua bức tường hợp kim nặng nề, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài hành lang, lướt qua mấy học viên đang đi cùng nhau.

Trong nháy mắt đó, cô giống như là một cỗ xe bay ẩn hình siêu tốc mất khống chế, không quan tâm gì mà lao đi.

Nhưng mà cô cũng không có đụng vào bất kỳ vật gì.

Nói chính xác hơn, cô đi xuyên qua tất cả những người và đồ vật mà cô tiếp xúc, giống như một huyễn ảnh hư vô.

Sau khi dị năng phát động, trạng thái tinh thần cũng có điểm cải biến.

Giống như uống một loại thuốc gây ảo giác, một bên hưng phấn một bên mơ hồ, một bên biết mình đang làm cái gì, một bên lại không quá xác định chính mình muốn làm gì.

Cảnh tượng xung quanh vốn nhìn không rõ, lại thêm đầu óc không tỉnh táo lắm, Tô Anh chỉ miễn cưỡng khống chế bản thân bảo trì một độ cao nhất định, không có rớt xuống dưới lầu hoặc là nhảy đến trên lầu.

Cô liên tục xuyên qua mấy bức tường, lao vào một lớp học nào đó rồi lại lao ra ngoài.

Các học viên hoàn toàn không biết gì, đạo sư tiếp tục giảng bài, ai cũng không có cảm giác dị thường.

Tô Anh không để ý những thứ này.

Những người kia ở trong mắt cô cũng là một mảnh mơ mơ hồ hồ, cô tiếp tục đi loanh quanh bốn phía.

Lại qua vài giây đồng hồ, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi trầm trọng không còn chút sức lực nào, như thể cơ bắp đau nhức và khó thở sau khi chạy hàng trăm mét.

Rất nhanh, cô bắt đầu bị đau đầu dữ dội.

Tô Anh không còn có thể duy trì năng lực.

Nếu như có người chú ý một màn này sẽ phát hiện ——

Cách đây không lâu, tại gian nào đó trong phòng huấn luyện có người thiếu nữ đột nhiên biến mất tại chỗ.

Biến mất mười mấy giây về sau, cô gái lại đột ngột xuất hiện tại bên ngoài một đầu hành lang cách đó mấy chục mét.

Một nhóm học viên vừa mới tan học tụ ở nơi đó, hai bên cửa tự động còn liên tục khép mở, không ngừng có người đi tới.

“Mẹ nó?!”

Tô Anh bỗng nhiên xuất hiện ở giữa hành lang.

Mọi người xung quanh bị một màn này hù đến, thậm chí có người trực tiếp nhảy dựng lên.

“Đây là năng lực gì, dịch chuyển tức thời sao?”

“Bị bắt được là phải bị phạt đấy em gái.”

“Quá dọa người rồi, tớ mới vừa rồi còn cho là có người muốn đánh lén, kém chút muốn động thủ ——”

Tô Anh một cước giẫm trên mặt đất.

Lúc này, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái kích hoạt năng lực.

Cô một bên nhỏ giọng hướng các tiền bối xung quanh xin lỗi, rồi ý định rời đi.

Sau đó cô lảo đảo, đôi chân bủn rủn có hơi đau đớn không còn sức chịu lực, cô loạng choạng ngã về phía trước.

Ngay khoảng khắc cô sắp quẳng mình xuống đất ——

Có ai đỡ lấy cô.

“Cảm ơn!”

Tô Anh theo bản năng cảm ơn, nói xong ngẩng đầu sửng sốt.

Lăng Tước đứng trước mặt cô.

“Dị năng của em.”

Chàng trai tóc đen mắt xanh hơi cúi người xuống, bàn tay thon dài hữu lực đặt lên bờ vai gầy của thiếu nữ, nhẹ nhàng chống đỡ thân thể hơi nhỏ yếu của cô.

Anh nhìn không dời mắt, đôi mắt xanh chăm chú khóa chặt trên thân người phía sau, giống như nhìn thấy thứ gì đó có giá trị.

“Rất có tiềm năng.”

Tô Anh: “..................”

Chẳng lẽ là loại tiềm lực mà bị đánh đập dã man mười ngày mười đêm đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra đó hả OvO?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play