Trong nguyên tác, Lâm Hà giết chết"Chính mình", cũng là tại cô đang trong tình trạng kiệt sức, không thể phát động dị năng.
Chỗ xa xa, trong mắt mấy vị đạo sư lộ ra hứng thú, cũng đang thắc mắc loại dị năng của cô là gì.
Tô Anh: “Ý em là, em nhớ trong sát hạch môn thực địa tác chiến, ừm, nếu kết hợp với một người có năng lực kém hơn mình năm mươi điểm thì hình như sẽ có điểm thưởng, chỉ cần người kia không chết, mà em tự tin mình có năng lực này, em chắc chắn ——”
“Có thể.”
Chàng trai tựa hồ không muốn nghe những lời lề mề này, nên không do dự nữa mà dứt khoát đồng ý.
An khẽ giơ tay lên, quang não trên cổ tay chiếu ra mã số sinh viên, “Gửi lời mời.”
Tô Anh: “!”
Tuyệt vời!
Tô Anh không quan tâm anh trai hờ đang trừng cô muốn rách cả mí mắt.
Cô ôm tấm bảng số liệu, kéo ra ngoài cửa sổ để tạo nhóm, điền thông tin rồi nhanh chóng phát lời mời.
Tô Anh ngẩng mặt lên nói: “Được rồi.”
Chàng trai nhấn hai lần vào màn cảm ứng được chiếu bởi quang não.
Tô Anh nhìn anh nhận lời mời, nghe âm thanh thông báo tin nhắn phát ra từ não quang của mình liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ ơn học trưởng, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.”
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như ân nhân cứu mạng.
Chàng trai dường như không thích nói nhiều, anh im lặng một lúc rồi nói: “Đi thôi.”
Tô Anh: “?”
Đi đâu?
Là muốn đi phòng huấn luyện để cho cô thể hiện năng lực sao?
Hay là muốn cùng cô nói chuyện về nội dung thi môn thực địa tác chiến này?
—— Xét thấy học sinh cấp cao đều đã thi qua không chỉ một lần, cho nên có thể truyền thụ một số kinh nghiệm?
Dù là cái nào đi nữa, Tô Anh đều rất vui vẻ.
Tô Anh: “Được nha.”
Cô một bên lẽo đẽo theo sau, một bên quay đầu nhìn nhóm đạo sư, ném qua ánh mắt cảm kích.
Sau đó hơi cười với Tô Tín.
Tô Anh: “Anh, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em cũng muốn lấy được nhiều tín chỉ hơn để sớm ngày tốt nghiệp ——”
Tô Tín hung tợn nhìn chằm chằm cô, như muốn ném mạnh tấm bảng dữ liệu qua đầu em gái mình.
Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn chẳng thể làm gì được nữa.
Nhìn lại đám đạo sư bên cạnh lộ vẻ mặt hài lòng, Tô Tín âm thầm cắn răng.
Những người này dẫn nhiều học sinh, bỗng nhiên nhìn thấy một năng lực tương đối hiếm thấy, lại có can đảm cùng tổ đội với đàn anh cấp cao, tất nhiên sẽ cảm thấy thích thú.
Nếu như bọn họ đối với em gái hắn cảm thấy hứng thú thì bình thường khó tránh khỏi sẽ chú ý, vậy nên hắn vẫn không cần nó đi làm việc không thể lộ ra ngoài.
Tô Tín đứng tại chỗ, vẻ mặt âm tình bất định.
Bên này Tô Anh đi theo đồng đội.
Vô luận như thế nào, cô cảm thấy mình chí ít có thể xác định một điều.
—— Cốt truyện gốc có thể thay đổi.
Cô có thể tránh thoát kết cục trong nguyên tác.
Đội ngũ của cô có yêu cầu độ khó nhiệm vụ từ 155 điểm năng lực trở lên, chắc chắn sẽ đến phòng thi nguy hiểm hơn, cách xa Lâm Hà.
Tô Anh nghĩ nghĩ lại nhịn không được nhìn đồng đội mới của mình.
Chàng trai tóc đen bước đi không nhanh không chậm, trên bờ vai rộng đong đưa những bóng râm.
Đường cong xương hàm hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, lông mi thật dài nhấp nhô bao phủ bởi tia nắng nhỏ vụn.
Vì đồng đội mới không chịu nói chuyện, Tô Anh cũng không muốn luyên thuyên chọc người ta phiền, nên cô im lặng không nói, an tĩnh bước đi.
Cô lại chợt nhớ tới mình còn không biết đồng đội tên gì.
Tô Anh giơ tấm số liệu lên, ấn mở thông tin thành viên trong đội.
Tô Anh: “?”
Tô Anh: “????”
Cô nhìn tấm bảng số liệu rồi rơi vào trầm tư.
Tô Anh hồi tưởng lại một số thiết lập trong nguyên tác.
Kẻ thù của nam chính giai đoạn trước là các loại thế lực quý tộc khác nhau, ở giai đoạn giữa đấu với các sinh vật từ hư không, giai đoạn sau thì đến Trùng tộc.
Nam chính phá hủy hạm đội Trùng tộc, đánh bại rất nhiều Trùng tộc cao cấp có thực lực cường hãn.
Lúc này nhìn khắp toàn bộ vũ trụ cũng không có người nào có thể làm được như Lâm Hà.
Ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng cuộc chiến sắp đi đến hồi kết, thì một nhân vật phản diện tên Lăng Tước xuất hiện.
Anh xuất thân từ gia đình quyền thế, chỉ là vẫn luôn đứng bên ngoài cốt truyện, tên của anh thỉnh thoảng xuất hiện trong một số trận đấu nên cũng khá quen thuộc, cũng chưa từng cùng nam chính chính diện giao thủ.
Lâm Hà từng đánh bại rất nhiều người thiên chi kiêu tử có xuất cao quý giống anh, cho nên các độc giả hoàn toàn không có đem cái nhân vật này coi ra gì, chỉ cho đây là khúc nhạc dạo ngắn, còn chế giễu người này không biết tự lượng sức mình.
Không nghĩ tới, nam chính cùng người này đại chiến mấy ngày mấy đêm, phóng ra hết tất cả đại chiêu mà đối phương vẫn bình yên vô sự.
Ngược lại là Lâm Hà bị hành hung một trận.
Thời điểm Lâm Hà thoi thóp, Liên Bang xuất động hạm đội tinh nhuệ nhất đến đây cứu vớt hắn, thậm chí còn có hai viên vệ tinh chiến đấu nhân tạo, toàn bộ bị nhân vật phản diện phất tay đánh thành rác vũ trụ.
Dù cho quá trình điều khiển hạm đội và các vệ tinh có bị phá hủy cũng sẽ không có người thật tử vong——
Nhưng tổn thất to lớn cùng lực lượng mạnh mẽ như thế cũng làm cho toàn bộ Liên Bang rơi vào bóng tối sợ hãi.
Lâm Hà chỉ có thể đứng lên tiếp tục bị đánh.
Nhân vật nam chính không hiểu sao bị đánh mấy chục chương về sau, có lẽ tác giả hết ý tưởng viết tiếp ——
Nên cho nhân vật phản diện trực tiếp xé toạc áo giáp chính mình, lộ ra hình dáng ban đầu của Trùng tộc xúc tu.
Đúng vậy, đây là Trùng tộc chơi trò đóng vai nhân vật, nhiều năm ngụy trang thành nhân loại.
Mặc dù nói theo cách nói của con người, anh ta có thể được coi là thần của loài Trung tộc.
Anh ta vẫy tay hồi sinh những Trùng tộc cao cấp đã chết, đồng thời dẫn đầu hạm đội xé rách không gian nghênh ngang rời đi, rời vị diện này.
Chỉ để lại một câu"Các ngươi quá yếu ".
Cả bộ tiểu thuyết cứ như vậy đột ngột kết thúc.
Độc giả cơ bản đều là: “???”
Đã nói nam chính mạnh nhất vũ trụ đâu? Đã nói dù cho trùm phản diện có mạnh đến đâu cũng sẽ bị đánh bại và giết chết đâu.
Đối mặt các loại quở trách, tác giả mười phần bình tĩnh.
Anh ta trả lời như thế này: “Trong vũ trụ này, Lâm Hà thực sự là người mạnh nhất. Tuy nhiên Trùng thần đến từ vị diện cao cấp hơn và cũng không phải là sinh vật bản địa, việc cậu ấy không thể đánh bại là điều bình thường.”
Độc giả: “Con bà nó! Anh có bệnh à!”
Mà lại nói tên trùm phản diện này đến tột cùng là đang làm gì? Ngụy trang thành nhân loại mấy chục năm chỉ để cùng nhân loại mạnh nhất đánh một trận sao? Không thể nào nói nổi? Tác giả không phải nên giải thích sao?
Tác giả vẫn rất bình tĩnh: “Trong vũ trụ có rất nhiều sự việc mà chúng ta không thể hiểu và cũng không thể hiểu được hết thảy.”
Sau đó tùy tiện để các độc giả phẫn nộ phê bình đánh giá xấu.
Tô Anh nhảy lướt xem hết cả bộ tiểu thuyết, đến đoạn cuối cùng này chỉ xem một phần nhỏ, mở bình luận cũng là nhìn mà than thở.
Kỳ thật lời của tác giả cũng có đạo lý, dưới tiền đề bối cảnh đa vũ trụ, sức mạnh xác thực là không giới hạn.
Từ góc độ của Lâm Hà, sau khi chứng kiến những sinh vật có sức mạnh vượt trội như thế, đại khái cũng sẽ tiếp tục cố gắng theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.
Cho nên cái phần kết này cũng không tệ lắm nha.
—— Mới có quỷ.
Tô Anh nhìn số liệu của bản thân, thông tin của đồng đội, ký tự rõ ràng.
Lăng Tước.
Thế giới này sử dụng chữ viết không phải tiếng Trung, nhưng mà những chữ kia áp vào trong đầu cô, quả thật chính là cái tên này.
Tô Anh: “......”
Nụ cười hoàn toàn biến mất.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Cô tiện tay tóm lấy một đàn anh cô đơn nào đó trong nhóm đàn anh, chẳng qua là thấy so với những người được bạn bè vây quanh trò chuyện, đàn anh kia lẻ loi trơ trọi đi đường một mình tỉ lệ đồng đội bất hoà hoặc không có đội càng lớn hơn mà thôi.
Ai ngờ hay là biến thành # Tà Thần người ngoài hành tinh lại ngay bên cạnh tôi #
Ngẫm lại miêu tả trong nguyên tác, tạm thời không đề cập đến sự xuất hiện hình dáng ban đầu khiến mọi người choáng váng, chỉ nói một vị trùm phản diện nào đó có giá trị vũ lực đạt max, trong nháy mắt đánh nát hạm đội hủy diệt tinh cầu, đem nam chính hành hung mấy ngày mấy đêm.
Chỉ vì Lâm Hà vào thời điểm đó, được người xưng là “Mạnh nhất vũ trụ.”
Tô Anh: “!”
Tô Anh thần sắc ngốc trệ.
Cô mới vừa rồi còn ở trước mặt anh nói, thời điểm mình phát động năng lực là vô địch.
—— Có thể quay lại và bắt đầu lại từ đầu được không?????
Tô Anh tâm lý sụp đổ.
Tấm bảng dữ liệu mỏng nhẹ tuột khỏi tay.
Một giây sau, người bên cạnh phản ứng cực nhanh đưa tay tiếp được, thản nhiên đưa trở về.
Tô Anh mờ mịt tiếp nhận, sau đó ý thức được chuyện gì xảy ra.
Cô không nhịn được mà run rẩy.
“Ừm?”
Chàng thanh niên tuấn mỹ cao lớn hơi cúi người về trước, có chút khó hiểu nhìn cô chăm chú, đôi mắt xanh lam dưới ánh nắng càng trở nên nhạt màu hơn, vô tình lộ ra mấy phần lạnh lẽo của loài động vật săn mồi.
“Em rất sợ hãi sao?”
Anh nhàn nhạt mở miệng hỏi.