Khi hắn đang nói chuyện, Lâm Hà vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh.
Lúc đầu, Tô Anh đến bắt chuyện, đồng thời nói rằng muốn cùng gia nhập đội ngũ tham gia kỳ thi, hắn từng nghĩ tới Tô Anh có thể có quan hệ đến cái người thiếu gia đã chết kia, nhưng hắn cũng không xác định.
Dù sao hắn thi đứng đầu trong số học sinh mới, điểm năng lực cao, những điều này cũng đủ gây ấn tượng đến người khác.
Trong cuộc thi đánh giá môn thực địa tác chiến, chỗ phân phối độ khó nhiệm vụ, được quyết định bởi số bình quân giá trị năng lực của tất cả thành viên trong đội ngũ.
Nếu như thành viên đội ngũ có giá trị năng lực đều cao, thì sẽ được giao cho những nhiệm vụ khó hơn, nhận được điểm cũng nhiều hơn.
Tô Anh có giá trị năng lực cao, trong đám học viên mới vào cũng được xem như đứng đầu, cô khẳng định muốn tìm đội viên có trình độ tương tự.
Lâm Hà do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn đồng ý lập đội.
Tệ nhất, *binh đến tướng cản nước đến đất ngăn, nếu như đối phương thật không có ý tốt, sớm một chút giải quyết còn hơn để lại tai hoạ ngầm.
(*) Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. Vạn vật trên đời đều tương sinh tương khắc. Bất kể thứ gì dù có mạnh mẽ đến đâu, miễn là gặp được đối thủ của mình thì nó cũng có thể bị khuất phục.
Hiện tại, Tô Anh vậy mà bởi vì lời của Trần Việt mà quay đầu bỏ đi?
Mặc dù toàn bộ chuyện này đều rất quái dị, nhưng ngoại trừ cái này, hắn trong một chốc cũng không nghĩ ra khả năng nào khác .
Nếu không, phải giải thích như thế nào Tô Anh đột ngột thay đổi suy nghĩ?
—— Đối với cô mà nói, bị người khác cho rằng "Thích Lâm Hà" là một loại xúc phạm sao?
Lâm Hà nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy mọi sự do dự và xoắn xuýt của bản thân đều biến thành trò cười.
Hắn cúi đầu, mượn ống tay áo đồng phục che lấp, nắm chặt tay.
...…
Tô Anh lao vào đám đông như thể chạy trốn, vội vã xuyên qua mấy đầu hành lang, xác định chính mình đã rời xa khu vực có nam chính, mới thả chậm bước chân.
Lối đi nhỏ ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Các học viên đi ngang qua đều quăng tới ánh mắt kinh diễm, sau đó lại vội vàng rời đi.
Từ phía cầu thang truyền đến mấy tiếng hét ngạc nhiên của đám sinh viên năm nhất.
Có người từ bên dưới đi lên.
Người nọ là một thanh niên cao gầy, có mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lại có phần hung ác nham hiểm.
Trên áo khoác đồng phục được in hàng chục đồ án huy chương tinh xảo, mỗi một đồ án đều tượng trưng cho một khoá học đã hoàn thành.
Những tân học viên gần đó đều ao ước nhìn, vô thức nhường đường cho anh ta.
“Em làm sao rồi?”
Người đó trực tiếp đi tới, đứng trước mặt Tô Anh, giơ tay ấn vào quang não mấy lần.
Một tầng ánh sáng nhạt dập dờn như nước gợn sóng xung quanh hai người mở ra, tấm chắn tạo thành từ năng lượng lặng lẽ dựng lên, ngăn chặn âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Người tới lui xung quanh không còn nghe được bọn họ nói chuyện.
Tô Anh biết đây là ai.
Tên anh trai hờ Tô Tín, cũng là người ra lệnh cho cô chơi chết Lâm Hà.
Năng lực của hắn có giá trị vượt qua hai trăm điểm, toàn bộ bên trong tông tộc Tô gia, hắn không thể nói là loại xuất sắc nhất, nhưng vẫn được coi là cao thủ hàng đầu.
Tô Tín cau mày trừng mắt nhìn cô, “Đây là biểu cảm gì vậy? Lâm Hà không đồng ý?”
Các đại học trong liên bang không yêu cầu tốt nghiệp trong bốn năm mà thuộc chế độ tín chỉ, nên rất nhiều người có thời gian học tập dài đến mười mấy năm.
Hai anh em bọn họ hơn kém nhau gần mười tuổi, quan hệ cũng không thân thiết gì, trước khi Tô Anh tiến vào đại học, tổng cộng chưa nói qua bao nhiêu câu.
Tô Anh: “Anh ta không muốn tôi gia nhập đội ngũ, đồng đội anh ta cũng nghĩ thế.”
Lời này cũng không phải nói láo.
Dù sao Lâm Hà hoài nghi cô, Yến Phi bài xích cô.
“Cái gì?”
Tô Tín sửng sốt một lát.
Hắn đánh giá lại đứa em gái của mình, như thể không tin sẽ có người từ chối cô, càng không đề cập đến đối phương còn là dân nghèo đến từ tinh vực bên ngoài.
“Hắn không đồng ý thì em liền đi?”
Tô Tín nghiêm nghị nói,"Trở về tìm hắn! Thời hạn tổ đội sắp hết rồi!
Sau khi thời gian kết thúc, người không có nhóm sẽ bị ngẫu nhiên phân đến những đội ngũ khác chưa đầy thành viên.
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cổ tay cô gái, giữa các ngón tay ẩn ẩn nhảy lên một luồng điện màu xanh nhạt.
“Hắn nhất định phải lấy được ban thưởng của tông gia.”
Trên lý luận mà nói, hai anh em bọn họ đều là hậu duệ phân gia nhà họ Tô.
Thời đại này một số đại gia tộc vẫn còn tồn tại thuật ngữ tông gia và phân gia, tông gia thường chỉ gia chủ, tức người đứng đầu dòng tộc và người thân con cái họ.
Cách đây không lâu, tông gia Tô thị chết một vị thiếu gia, cả gia tộc bên trong treo thưởng, dùng dung dịch tế bào cấp A để đổi lấy cái đầu của sát nhân Lâm Hòa.
Con cái nhà họ Tô trải rộng khắp cả nước sau khi nhận được tin tức, rất nhiều người trẻ tuổi đều ngo ngoe rục rịch, muốn có được phần thưởng này.
Nhưng mà nghe nói Lâm Hà là sinh viên đại học Tinh Hạm, hầu hết mọi người đều bỏ cuộc.
Là một trường đại học hàng đầu của Liên Bang, đạo sư ở đây cao thủ nhiều như mây, việc giết người trong trường mà không bị phát hiện là điều cực kỳ khó khăn —— có độ khó này chắn ngang, nhiều thành viên trong tộc không đánh giá cao việc có thể lấy phần thưởng này.
Tô Tín nghe được chuyện này mừng rỡ như điên.
Bản thân hắn đang học tập tại đại học Tinh Hạm, mặc dù nói hắn không dám ở trong sân trường giết người, nhưng em gái hắn vừa lúc là sinh viên mới năm nay, còn cùng lớp với tên họ Lâm, thật sự là cơ hội trời cho!
Mượn cơ hội kì đánh giá thực địa tác chiến, trên tinh cầu khác giết người sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu không phải giá trị năng lực của hắn quá cao, chủ động đi mời Lâm Hà tổ đội quá mức không hợp thói thường, người mắt sẽ cảm thấy có vấn đề, vậy thì hắn cũng đã sớm tự mình làm rồi.
Tô Tín: “Tông gia cho ban thưởng, dung dịch tinh thể X-1, giá thị trường so với phi thuyền của anh mày còn đắt hơn, sản lượng cực thấp, nếu không có Tông gia bên kia —— căn bản sẽ không có khả năng đạt được loại vật phẩm này.”
Tay hắn càng dùng sức, gần như muốn bóp nát cổ tay Tô Anh.
“Có vật này, giá trị năng lực của anh liền có thể đột phá hai trăm năm mươi điểm, mày nhất định phải giết chết Lâm Hà, có nghe rõ không?!”
—— Con mẹ nó cái tên ngu ngốc này.
Tô Anh đau đến nhe răng trợn mắt, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Dưới cơn đau đớn kích thích, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Cảnh vật xung quanh dường như trở nên mơ hồ trong chớp mắt.
Những tiếng bước chân và giọng nói trở nên xa xăm.
Cô bàng hoàng rút tay lại.
Sự giam cầm trên cổ tay đã biến mất, chỉ để lại cơn đau dai dẳng.
Tô Tín còn duy trì tư thế bắt lấy cánh tay cô, năm ngón tay lơ lửng giữa không trung.
Các học sinh xung quanh nhao nhao quăng tới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc.
“Biến mất......”
“Đó là khả năng gì vậy?”
“Dịch chuyển tức thời?”
Tô Tín cười lạnh, đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì, “Dị năng của mày rất hữu dụng đúng không?”
Tô Anh mặt không biểu tình nhìn hắn.
Hữu dụng sao?
Cuối cùng còn không phải bị nam chính trực tiếp móc tim à.
“Tô Anh, đừng quên.”
Tô Tín âm trầm mở miệng, “Mười năm trước, là cha mẹ anh đem mày từ trong tay bọn buôn người mang về, cho mày tên họ và thân phận, tiêu tốn nhiều tài nguyên giúp mày bồi dưỡng năng lực, nếu không mày làm sao có được như ngày hôm nay ——”
Tô Anh cũng rất không nói nên lời.
Tô Tín cứ như vậy dùng lời lẽ chính đáng ra lệnh cho cô đi giết người, đương nhiên là muốn lấy phần thưởng.
Bất quá, đối với nguyên thân mà nói, việc này hoàn toàn không dám không nghe.
Cô rất biết ơn sự dạy dỗ của nhà họ Tô, đừng nói giết một người bạn học, để cô đi diệt tộc, cô cũng có thể cắn răng mà làm.
“Việc chỉ nhỏ như vậy, mày còn qua loa lừa gạt, nhà chúng tao nuôi mày còn không bằng ——”
Tô Tín càng nói càng tức, trực tiếp đưa tay bắt người.
“Đi, đi tìm tên họ Lâm, chuyện này mày đừng hòng từ chối! Trong trường học cũng không chỉ hai người chúng ta muốn mạng của hắn, nếu để cho Tô Hồng Tô Thừa Nguyệt mấy tên khốn kiếp kia vượt lên trước, anh liền chơi chết mày!”
Tô Anh hãi hùng lui lại, phát động năng lực chạy trốn.
Đột nhiên, Tô Tín đình chỉ động tác, sau đó gỡ bỏ rào chắn cách âm.
Cùng lúc đó, âm thanh chào hỏi của học sinh vang lên trên hành lang.
Cách đó không xa sóng vai đi tới mấy cố vấn trung niên, gương mặt hòa ái hướng mấy thiếu niên thiêu nữ xung quanh gật đầu.
Bọn họ đều nhìn như nhân viên đi làm bình thường, hết lần này tới lần khác trên thân ẩn ẩn tản ra một loại khí tràng đáng sợ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều để người khác sợ hãi không dám nhìn gần.
Tô Tín khoanh tay đứng sang một bên, hung tợn trừng mắt nhìn em gái: “Chờ đó.”
Thời điểm mấy vị đạo sư đến gần, không khỏi liếc nhiền nhìn hai người.
Bọn họ đều biết, mới vừa rồi hai người này lần lượt phát động dị năng.
Nhìn vẻ mặt của hai người, có thể đoán ra đoán chừng là cãi nhau.
Bất luận người yêu hay là anh em, người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, ngẫu nhiên có cái va chạm xích mích cũng bình thường.
Đám đạo sư đối với loại việc này nhìn nhiều thành quen, không có trách mắng.
Chỉ là có người không hài lòng liếc qua Tô Tín.
—— Người này rõ ràng là cấp cao, xem số lượng huy chương trên áo, cách tốt nghiệp cũng không xa, điểm năng lực ít nhất cũng có hai trăm ba mươi điểm trở lên, làm gì lại đi làm khó tân sinh viên thực lực kém bản thân xa như thế?
Tô Tín lúc đầu muốn lôi em gái rời đi, đối đầu với ánh mắt của vị đạo sư già, lập tức không dám đưa tay.
Tô Anh ngắm nhìn bốn phía, ý thức được đây là một cơ hội tốt.
Trước mặt những vị đạo sư này, anh trai hờ không dám ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì, hoặc dám nói ra lời gì không nên nói.
Ngay góc rẽ hành lang, trùng hợp có một đám học sinh cuối cấp đi tới.
Tô Anh ôm tấm bảng số liệu của mình, mấy bước vọt tới.
Giáo sư còn ngay bên cạnh, Tô Tín không dám đưa tay bắt cô, chỉ có thể giương mắt nhìn nhìn em gái hắn từ bên người chạy đi.
Tô Anh đi ngang qua đám sinh viên năm cuối.
Bỗng nhiên, cô dừng bước, giữ chặt một bóng người cô đơn trong đó.
Chàng trai có thân hình cao lớn, đồng phục thẳng tắp in một loạt huy chương, anh hiển nhiên không phải là tân sinh viên.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Tô Anh ngẩng đầu lên.
“—— Học trưởng, đội thi thực chiến của anh đã đủ người chưa? Nếu không, em có thể gia nhập không?”