Sau khi nói hết mọi việc,Tịch Duy An liền nắm tay Chung Linh rời khỏi.

Nhìn điệu bộ của con trai, Tịch Bách Nghiêm tức đến nỗi muốn trào máu họng,nhưng còn cách nào nữa đâu,chuyện cũng đã như vậy rồi.Ông chỉ còn cách nở một nụ cười lạnh với cậu con trai cưng của mình thôi!

Ông hờ hững cất lên một câu hỏi.

"Anh có vợ rồi, cần thiết sống ở đây nữa sao?"

"Bách Nghiêm! Ông nói như vậy là sao... Ông muốn đuổi Duy An..." Triệu Duy Ngọc run rẩy, giọng nói ba phần nghẹn ngào.

Nghe xong, Tịch Duy An liền dừng bước,anh quay lại nhìn ba của mình, khẽ mỉm cười.

"Đương nhiên hai vợ chồng con sẽ không làm phiền mọi người.Ngày mai, con sẽ đưa người phụ nữ của mình đến với ngôi nhà hạnh phúc mà con đã chuẩn bị từ rất lâu…....Còn bây giờ, chúng con cần phải làm những việc cần phải làm, để lan tỏa sự hạnh phúc của chúng con với nhà họ Tịch chứ người bố kính yêu của con”.

Dứt lời,Tịch Duy An nhất quyết ôm lấy Chung Linh đi về phòng của mình mà không đoái hoài sự giận dữ của Tịch Bách Nghiêm.

Sau khi Tịch Duy An đi rồi,bà nội mím môi cười,rồi nói.

"Xem ra lần này Duy An đã biết yêu rồi,ta rất thích đứa cháu dâu này, nhỏ tuổi thì đã sao....Con bé đó dễ thương như vậy,ai mà không thích".

Vẻ mặt Tịch Thư Nguyệt từ nãy giờ khó chịu,nghe bà nội nói vậy cô càng bực bội hơn.

"Con không tin anh ấy yêu con bé đó.Con nhỏ đó chắc chắn đã dụ dỗ anh ấy, tại sao anh ấy lại thay đổi chỉ mới đến đó hai ngày....Xem chừng anh ấy đã bị con nhỏ đó bỏ bùa".

"Chị im đi,đừng có xúc phạm người ta như vậy chứ " Tịch Khả Hinh nhỏ tuổi hơn Tịch Thư Nguyệt nhưng lại là một người rất hiểu chuyện, lại thông minh dễ mến hơn người chị của mình rất nhiều.

Tịch Thư Nguyệt cũng không ngại đáp trả.

"Em gái à! Em đừng có ngây thơ quá, người như con nhỏ đó,em phải đề phòng cảnh giác".

"Còn tôi thì thấy nên đề phòng chị thì hơn.. " Tịch Khả Hinh cười khẩy, bước lại gần Tịch Thư Nguyệt nói nhỏ vào tai của cô ta "Sao... Thấy tức lắm phải không? Vị trí Thiếu Phu Nhân của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Tịch lần này thật sự vuột mất rồi, có ai đó chắc đang tức giận lắm đây "

Chuyện Tịch Thư Nguyệt thầm mơ mộng sẽ lấy Tịch Duy An,trên dưới trong nhà ai mà chẳng biết.Nhưng chẳng có ai tán thành,vì mọi người tôn trọng Tịch Duy An,nếu anh không thích họ cũng không ép.

"Mày...." Tịch Thư Nguyệt giận dữ, ánh mắt sắc bén nhìn đứa em gái không cùng huyết thống với mình.

Cuộc chiến của hai đứa cháu gái khiến Tịch Đình Kiên có chút nhức đầu, một giây sau anh đành phải tiến lại can ngăn.

"Thôi...! Muốn biết tình cảm Duy An là thật thì hai đứa cứ việc đi xem, tính nết của Duy An chẳng lẽ hai đứa không biết".

Ý kiến rất hay.

Có lẽ cả hai chị em đều hiểu câu nói của chú út của mình, nên Tịch Đình Kiên chưa nói hết cả hai người một lớn một nhỏ đều chạy thẳng lên trên lầu.

Đến căn phòng đang có hai nhân vật chính bên trong.

******

Buổi tối, Tịch Duy An quyết định sẽ không ăn cơm cùng với gia đình mà anh và Chung Linh sẽ trực tiếp ăn ở trong phòng của anh.

Mọi thứ ở đây đều làm cho Chung Linh khá lạ lẫm, cô thậm chí không biết sử dụng các thiết bị thông minh trong căn phòng của anh,mỗi lần như vậy cô đều bị anh chọc ghẹo nói cô giống như gái quê vừa mới lên thành phố.

Nơi đây là một tòa nhà rộng lớn, thì tất nhiên căn phòng của Tịch Duy An không khác gì là một ngôi nhà nhỏ được ở trong tòa nhà lâu đài.Trong căn phòng của anh còn có những căn phòng nhỏ khác bao gồm có cả phòng thay đồ, phòng tắm,phòng thư sách và rất nhiều.......

Chung Linh há hốc mồm khi phải bước vào không gian mà cô nghĩ mặc dù cô và anh ở cùng phòng với nhau nhưng cũng có thể sẽ ít gặp nhau,khi căn phòng khá rộng lớn.

Ăn cơm xong, Tịch Duy An nhường cho Chung Linh tắm trước.Trước khi đến đây anh đã hứa là sẽ không bao giờ đụng chạm vào cô, không vượt quá giới hạn,cho nên anh đã suy nghĩ phân chia ranh giới, cô sẽ ngủ trên giường còn anh sẽ ngủ ở trên ghế sofa.

Nhưng cho đến khi Chung Linh tắm xong, thì Tịch Duy An không biết mình có thể giữ lời hứa đó nữa được không?

Chung Linh ăn mặc rất đơn giản, chỉ là bộ quần ngủ bình thường, không hở trên không hở dưới.Nhưng ở cô luôn toát ra một vẻ đẹp mềm mại của con gái mới lớn.

Đây là điều mà anh chưa từng trải qua.

Từ trước đến giờ,Tịch Duy An chưa bao giờ chạm vào những người con gái dưới hai mươi tuổi, đặc biệt là những người vẫn còn thứ quý giá nhất có của người con gái.Anh không biết Chung Linh có từng yêu ai chưa, đã trao thứ đó cho người đàn ông nào chưa? Nhưng mỗi khi anh nghĩ đến,anh thật sự không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy, sự khó chịu anh cũng chẳng biết phải hình dung như thế nào.

Chung Linh nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, cô từ từ đi lại anh, khẽ hỏi.

"Anh sao vậy? Tôi tắm xong rồi,anh đi tắm đi".

Tiếng nói của cô khiến anh giựt mình, liền hoàn hồn trở lại.

Một giây sau đó,anh không nói gì liền đi thẳng vào bên trong phòng tắm.

Bên trong là một sự ngột ngạc của một cặp đôi chỉ vừa mới gặp vài lần đã nên duyên vợ chồng, ngược lại bên ngoài lại là sự rình mò của khá nhiều người trong nhà.Họ muốn biết Đại Thiếu Gia Nhà Họ Tịch có phải đang diễn kịch trước mặt họ không?

Bên ngoài bao gồm là bà nội, Triệu Duy Ngọc, Tịch Thư Nguyệt và cuối cùng là Tịch Khả Hinh cũng tò mò xem rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Dường như Chung Linh cũng đã cảm nhận ra được sự theo dõi bên ngoài,cho nên khi Tịch Duy An vừa mới từ phòng tắm đi ra, cô đã vội bước đến ôm lấy anh.

Ban đầu Tịch Duy An còn có chút bất ngờ, định sẽ đẩy cô ra thì anh đã bắt gặp ánh mắt căng thành của cô luôn nhìn về phía cửa.

Tịch Duy An liền hiểu ngay, khóe môi bất giác nhẹ nhàng cong lên.Đúng như anh đã dự đoán từ trước, người nhà của anh thế nào cũng sẽ rình mò lên đây xem anh và cô có phải là vợ chồng thật với nhau không? Nhưng người bên ngoài cũng đâu có ngờ rằng chính anh cố ý không đóng chặt cửa, là anh muốn mọi người trong nhà phải tin rằng....Tịch Duy An này cuối cùng cũng đã có vợ.

Chung Linh ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên điềm tĩnh nhìn anh, khẽ hỏi

"Bây giờ chúng ta sẽ làm gì...?"

Tịch Duy An không suy nghĩ gì hết,anh ôm lấy cô đi về phía giường,sau đó đẩy cô ngã xuống.

“Bé yêu ơi! Anh đến với em đây” Anh cố ý hét lớn,sau đó nằm đè lên người cô.

Chung Linh hốt hoảng, giựt mình.

"Anh làm gì vậy?" Trời ơi cái tên này định chơi lớn như vậy sao?

Tịch Duy An mím môi cười.

"Đã diễn thì phải diễn cho tới, mọi thứ cô cứ làm theo tôi".

Bà nội đứng bên ngoài, nhìn cảnh tượng từng cái áo, cái quần đang được đứa cháu trai cưng của bà trút ra khỏi người cháu dâu,thì trong lòng vừa vui mừng,nhưng cũng có chút ngại thay cho hai người khi ở đây có rất nhiều thấy những chuyện không nên thấy.

Suy nghĩ rồi,bà liền quay lại,nói nhỏ với Triệu Duy Ngọc.

"Bao nhiêu đủ rồi, đến nước này chúng ta không tin cũng không được".

Nói cho cùng Triệu Duy Ngọc là người phụ nữ hiền lành dễ chịu nhất trong căn nhà này, nếu như con trai của bà đã quyết tâm cưới và sẽ sống hạnh phúc với cô gái đó, thì bà đương nhiên sẽ tán thành hai tay hai chân, miễn là sao con trai của bà được hạnh phúc là được rồi.

"Vâng! Vậy chúng ta về phòng thôi!"

Triệu Duy Ngọc định bước đến dìu mẹ chồng của mình.Đúng lúc này Tịch Thư Nguyệt có vẻ không can tâm, cô ta liền lập tức đứng lại gần căn phòng nhìn vào bên trong thêm lần nữa.

Sau khi Tịch Duy An và Chung Linh vô tình đã cởi hết đồ của nhau,nhưng vẫn còn xót đồ lót bên trong.Cả hai luôn nhắm chặt đôi mắt lại chẳng nhút nhít gì cả.Bởi vì một người thì sợ, một người thì lại đang kiềm chế cái thứ to lớn bên dưới.Tịch Duy An không muốn nó thức dậy,anh biết nếu như nó thức dậy chắc chắn người con gái này sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.

Nhưng mà người con gái phía dưới lại làm anh phát điên. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà Chung Linh khẽ "Ưhm...." lên một tiếng.Như muốn chăm ngòi vào con quái vật ấy.

Tịch Duy An mở mắt ra, định cảnh cáo cô không được làm càn thì nét mặt ngây thơ của cô lại khiến trái tim đập mạnh lên một tiếng.

Chung Linh không nói một lời nào liền luồn tay xuống dưới.Nhưng chưa đầy một giây, hành động của cô lại được anh ngăn lại.

"Này... Cô định làm gì, nằm yên không được sao?"

"Nhưng phía dưới có cái gì đâm vào đùi của tôi, nó cứ di chuyển...khó chịu lắm" Cách nói chuyện của Chung Linh lúc này trở nên dịu dàng, trong câu nói lại có phần trẻ con khiến Tịch Duy An có chút say mê.

Tịch Duy An thở một hơi khó nhọc,anh cảm nhận vẫn còn người bên ngoài.Anh liền mím chặt môi,sau đó nói một câu.

"Tôi xin lỗi! Lời hứa của tôi với cô, lần này là lỗi của tôi."

Dứt lời, Tịch Duy An luồn tay xuống phía dưới vuốt ve giữa chân cô,lâu lâu lại chạm vào chiếc quần lót.

"Uhm..." Chẳng bao lâu anh liền nghe được âm thanh rên rỉ được phát ra từ miệng của cô gái này.

Anh bỗng giựt mình.

Tại sao âm thanh này lại khiến anh mang cảm giác tội lỗi như thế?

“Đúng vậy! Cô phát ra âm thanh,người bên ngoài mới biết chúng ta đang ân ái với nhau”.

Tư thế của anh cũng lên xuống,hạ thân hai người liên tuc chạm vào nhau.Nếu không có chiếc quần lót ngăn cách,anh nghĩ từ nãy giờ anh và cô đã làm thật.

Lần đầu tiên Chung Linh cảm nhận được khoái lạ này, nhất thời cô không thể kiềm chế tiếng hét của mình.

Nét mặt bỗng chốc đỏ ửng lên.

Âm thanh trong phòng càng lớn, khiến tâm tình Tịch Khả Hinh có chút xấu hổ, cô nhanh chóng kéo Tịch Thư Nguyệt ra, lạnh lùng nói.

"Đủ rồi đấy! Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, giấy kết hôn cũng đã rõ rằng, chị còn mơ mộng được làm vợ của anh ấy sao?"

Tịch Thư Nguyệt nước mắt lưng tròng ngay sau đó không nói một lời nào liền chạy thẳng về phòng.

Tịch Khả Hinh lắc đầu thở dài. Tình yêu đơn phương thật là phiền phức, cô luôn tự nhủ với lòng sẽ lấy người nào đó yêu cô nhiều hơn, hơn là cô yêu họ nhiều.

Trước khi rời khỏi, Tịch Khả Hinh cũng hiểu chuyện đã đóng lại cửa phòng của Tịch Duy An rồi mới chịu đi về phòng của mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play