Lúc này chiếc xe đã bắt đầu chạy chậm lại.Chung Linh liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Đập vào mắt cô chính là một biệt thự đầy tráng lệ, nhưng cũng không đúng lắm.Vì ở trước mắt cô thật chất chính là một tòa lâu đài mà chỉ thường xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết.
Chiếc cổng lớn đang từ từ mở ra.Chạy vào bên trong, Chung Linh mới hiểu được sự giàu có của giới thượng lưu là như thế nào….
Một tòa lâu đài rộng lớn lấy nền chủ đạo là màu trắng và vàng giống như một cung điện ở Vương Quốc Anh.Đặc biệt trước tòa lâu đài chính là pho tượng sư tử, nếu như nhìn từ xa thì cảm thấy rất bình thường, nhưng lại gần một chút thì trên người của pho tượng sư tử chính là khảm rất nhiều viên đá quý,rất lấp lánh,bao gồm có cả kim cương trên đó.Pho tượng này còn lại biết phun nước giống với Pho Tượng Merlion ở Singapore.
Trời ơi tại sao họ có thể để một pho tượng như vậy bên ngoài chứ? Không sợ người ta lấy trộm sao..... Người giàu xài tiền cũng khác với người ta.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Tịch Duy An chỉ biết cười trừ.Muốn sống chung với anh,xem ra cô gái này còn phải kinh hãi rất nhiều.
Bước xuống xe, lần đầu tiên Chung Linh níu lấy tay của một người đàn ông với dáng vẻ run rẩy như vậy.
"Anh.....Anh là con trai của Tổng Thống sao?"Chung Linh nuốt nước bọt, nhìn anh hỏi.
"Hả...." Câu hỏi của cô khiến Tịch Duy An thoáng chốc á khẩu.Không biết phải trả lời cô như thế nào nữa.
Gia cảnh như thế này cô nghĩ ba mẹ anh cũng phải ở vị trí nào rất quan trọng trong xã hội, nhìn anh cũng bình thường thôi mà, cô cũng chẳng nghĩ anh lại giàu đến thế.
Tịch Duy An nhịn không được liền ôm lấy eo cô kéo về phía anh,cúi người xuống thấp giọng nói.
"Thấy sao..... Cô thấy nhà tôi giàu lắm có phải không?"
Chung Linh ngượng ngùng, đưa tay để trước ngực anh vừa muốn đảy anh ra vừa muốn không.
"Đâu rồi... đâu rồi,ta nghe nói cháu dâu mà ta mong chờ về đến nhà rồi phải không?"
Một tiếng nói của một bà lão có phần gấp gáp, nôn nóng đột ngột vang lên,mặc dù vẫn chưa thấy hình.
“Từ từ bà ơi…cẩn thận bậc thềm” Một cô gái cũng vội bước đến dìu dắt một bà lão xuống gần vị trí của hai người.
Một giây sau,trước mặt Tịch Duy An và Chung Linh chính là một bà lão với mái tóc bạc trắng, nhưng gương mặt thì tràn đầy sức sống,bên cạnh còn có một chiếc gậy dành cho những người già yếu.Bà nở một nụ cười rất tươi, lắp bắp nhìn Tịch Duy An hỏi.
"Đây là cháu dâu của bà sao?"
Đôi mắt của Tịch Duy An nhẹ cong lên, giọng điệu trầm ổn trả lời nhanh.
"Vâng ạ! Bà nội, đây là vợ mới cưới của cháu, tên là Dịch Chung Linh" Anh nhìn qua cô, nói tiếp " Chung Linh! Đây là bà nội của anh, là một người mà anh yêu thương nhất”.
"Hức...Đừng có dẻo miệng" Bà nội mừng đến nỗi không nhịn nổi liền bước đến xô Tịch Duy An ra, rồi lập tức kéo Chung Linh đến gần bà.
Bà đưa tay chạm từ mái tóc đến gương mặt của cô, nụ cười phúc hậu càng lúc càng nở rộ trên khóe môi của bà.
"Cháu dâu của bà đây sao? Thật là xinh đẹp,bà đợi ngày này lâu lắm rồi!"
Chung Linh với gương mặt ngỡ ngàng vài giây nhìn bà, một giây sau liền cúi đầu xuống cất tiếng nói.
"Cháu chào bà!"
"Ngoan lắm...." Ánh mắt bà rưng rưng, như cô chính là món quà quý giá nhất mà bà từng được nhận.
"Tịch Duy An! Cậu còn có gan về đây sao?"Một giọng nói mang nhiều uy nghiêm bất chợt vọng xuống.
Tiếng nói ấy vang lên liền khiến tất cả mọi người ai nấy đều ngước lên nhìn.Chung Linh bỗng nhiên cũng bị tiếng nói làm cho giật mình, nhưng không phải là tiếng nói bất chợt vang lên mà chính là câu nói của người đó khiến trong lòng cô có sự sợ hãi.
Chung Linh nhìn theo hướng mắt của Tịch Duy An.Cô đã thấy một người đàn ông có nét mặt khó gần, nói khó nghe hơn chính là ánh mắt sắc bén của ông ta làm cho cô cảm thấy ông ta là một người rất hung dữ.Nhưng ánh mắt đó lại rất giống với Tịch Duy An.
Không lẽ đây chính là bố của anh.
Còn người phụ nữ đang khoát tay ông đứng kế bên chẳng lẽ là mẹ của anh.
"Con chào bố và mẹ...."
Cô vừa mới suy đoán thôi thì tiếng nói bố mẹ cũng đã được phát ra từ chính miệng của anh ngay sau đó.
Tịch An Nguyệt từ nãy đến giờ im lặng, nhưng vừa thấy bố mẹ của mình thì lại giả vờ uất ức khóc toáng lên.
"Bố mẹ! Anh Duy An thật quá đáng,anh ấy thật sự đã có vợ rồi,anh ấy lấy một người không cùng đẳng cấp với chúng ta".
Ông Tịch đưa ánh mắt nghiêm nghị của mình dán chặt vào Chung Linh khiến cô một phen hết hồn vội quay mặt đi.
Tịch Duy An ôm lấy Chung Linh nhìn về phía bố mẹ của mình, khẽ giới thiệu.
"Mọi người luôn hối thúc con kết hôn.Bây giờ chẳng phải con cũng kết hôn rồi đấy....! Đây là vợ của con, tên Dịch Chung Linh" Anh nắm lấy tay cô " Chung Linh! Em chào bố mẹ đi, đây là bố mẹ của anh.
"Con chào bố mẹ...." Chung Linh ngoan ngoãn không chậm chạp liền cúi đầu trước mặt ông bà Tịch.
Ông Tịch trừng mắt nhìn anh và cô.
"Tôi không dám nhận."
Dứt lời, ông giận dữ đi ngay vào trong nhà.
********
Bước vào tòa lâu đài,Chung Linh mới chợt nhận ra mình dường như đang lạc vào một vương quốc nào đó, rộng lớn, những vật dụng đều là hàng xa xỉ cao cấp.Trong nhà có rất nhiều người, đặc biệt là có rất nhiều người làm được mặc đồng phục đen trắng đang rất chăm chỉ làm việc…..Cô còn nghĩ mình đang ở một trong bộ truyện cổ tích nào đó mà không biết khi nào mình có thể thoát ra.
Nét mặt của Chung Linh càng trở nên lo lắng khi cô càng tiến sâu vào trong.Ngay vị trí mà cô đoán đây chính là phòng khách của toà lâu đài này, đang có rất nhiều người ngồi trải dài hai bên có cả nam lẫn nữ nnhưng dáng vẻ lại vô cùng nghiêm túc, tất cả mọi người ai nấy cũng đều hướng mắt về cô và anh.
Có lẽ ngoài bà nội của anh vui mừng khi thấy cô, thì tất cả những người trong nhà thì hoàn toàn trái ngược.
Lúc này nét mặt của ông Tịch tràn đầy phẫn nộ.Không nói một lời nào liền cầm gạt tàn thuốc đang nằm trên bàn,ánh mắt nhìn về phía Tịch Duy An, một giây sau ông liền quăng thẳng xuống đất như một lời tức giận của ông đối với thằng con trai yêu quý của mình.
Bởi vì Tịch Duy An là đứa con ông thương nhất cũng là người sẽ thừa kế sau này,cho nên việc ông xuống tay với con trai là điều không thể.Thế nên ông chỉ trút giận là quăng gạt tàn thuốc xuống dưới đất.
Ông giận dữ quát lớn.
"Duy An! Tại sao con làm vậy? Ta đã sắp xếp con và Thẩm Tư Niệm,huống hồ con bé đó là người yêu cũ của con.Tại sao con lại đi kết hôn với một người phụ nữ mà chúng ta chưa hề biết lai lịch gì về cô ta".
Bà Tịch cũng giật mình, vội bước đến khuyên can chồng của mình.
"Ông để cho con trai chúng ta giải thích, tôi nghĩ mọi chuyện không phải là bồng bột "
Câu nói của Ông Tịch đã làm cho Chung Linh hiểu được sự khinh thường trong mắt ông ta về cô.
Hức.... Là con trai ông muốn cưới cô, chứ cô không hề kề dao vào cổ bắt anh cưới cô.Huống hồ hôn nhân này, cô còn chẳng dám tin nó sẽ kéo dài trong bao lâu.Chẳng biết khi nào sẽ kết thúc, nhưng đó cũng đã đủ để cô đền đáp ơn nghĩa mà năm xưa ai đó đã cứu sống cô.
Tình hình đang căng thẳng chẳng ai dám đứng lên nói dùm Tịch Duy An một tiếng, thì đúng lúc này một tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông mang vẻ phong trần đột ngột vang lên.
"Duy An! Hôm nay cháu chịu dẫn cháu dâu về ra mắt gia đình rồi sao?"
Một tiếng nói có vẻ xa lạ này lại khiến trong lòng Chung Linh dâng lên sự nghẹn ngào.Cô ngước mắt lên, người đàn ông đã kịp thời đứng trước mặt cô.
Tại sao lại có thể.....
Người đàn ông này có một gương mặt rất giống Tịch Duy An, nếu Tịch Duy An mà không đứng bên cạnh cô, rất có thể cô sẽ nghĩ người đàn ông này chính là anh.
Nhưng đây là ai....? Tại sao trong lòng cô lại cảm thấy người này có một chút gì đó khiến cô không thích anh ta.
Tịch Duy An mỉm cười,anh đưa tay ôm lấy Chung Linh, đưa mắt nhìn về người đàn ông đó giới thiệu.
"Chú Út....! Đây là vợ cháu tên Dịch Chung Linh." Rồi anh cúi đầu nhìn Chung Linh, nói thêm "Còn đây là Chú Út của anh.... Tịch Đình Kiên".
Là Chú Út sao?
Chung Linh tròn xoe mắt nhìn người được anh là "Chú Út". Tại sao chú và cháu lại có gương mặt rất giống nhau, trừ khi là anh em sinh đôi mới có thể...
Nhìn dáng vẻ của cô, Tịch Duy An cũng đã đoán trong đầu cô đang suy nghĩ gì rồi,anh thở dài một hơi rồi lại cất tiếng giải thích.
" Anh và Chú Út bằng tuổi nhau, chỉ ngoài mặc anh là gọi là chú thôi....Còn anh và chú giống nhau chắc là do gen di truyền..." Vừa nói anh lại liếc mắt nhìn qua Tịch Đình Kiên " Phải không chú...."
Từ nãy đến giờ khi vừa nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Chung Linh, Tịch Đình Kiên đã đứng ngẩn người rất lâu, thậm chí trong lòng anh còn có chút gì đó hiếu kỳ với cô cháu dâu này.Nghe Tịch Duy An giới thiệu cô là vợ của cháu mình, thật sự anh có chút hơi chạnh lòng.Anh cũng chẳng biết tại sao anh lại có cảm giác này, lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu như vậy.
Thấy Tịch Duy An trừng mắt nhìn anh hỏi, lúc này Tịch Đình Kiên mới có chút phản ứng.
"À...Ừ... Đúng rồi"
Tịch Duy An chỉ cười,anh mặc kệ lời nói của ba mình mà dẫn lấy cô đến trước mặt từng người giới thiệu.
Sau một hồi giới thiệu thì cô cũng nắm được chút thông tin của gia đình anh.
Ba Tịch Duy An người đứng đầu Nhà họ Tịch là Tịch Bách Nghiêm Chủ Tịch Tập Đoàn Kim Cương Tịch Thị, là một doanh nhân giàu có luôn có vị trí nhất định trong bảng xếp hạng của thế giới.Người đứng bên cạnh ông là Tịch Triệu Duy Ngọc là mẹ của anh, một vị phu nhân mang vẻ hiền lành, luôn làm những việc công tác xã hội giúp đỡ mọi người.Ông có tình yêu rất lớn giành cho bà, nếu như trong nhà không một ai nói được ông, thì chính Triệu Duy Ngọc sẽ là người đứng ra khuyên can ông và tên của con trai Tịch Duy An cũng được đặt theo cái tên của mẹ của anh.Cho thấy ông rất là yêu thương và chiều chuộng bà.
Dưới anh còn có một người em gái ruột là Tịch Khả Hinh và một người em gái nuôi Tịch An Nguyệt mà khi nãy Chung Linh cũng đã được giới thiệu qua ở sân bay.
Ông còn có một người em trai là Tịch Bách Nghị,đã ly hôn vợ từ lâu và ông chỉ có một người con trai là Tịch Kỷ Dương, năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng dáng vẻ phong trần của anh cũng chẳng thua kém Tịch Duy An là bao nhiêu.
Không những Tịch Đình Kiên mà Tịch Kỳ Dương từ lúc gặp Chung Linh,trong lòng anh ta cũng có những suy nghĩ giống như chú út của mình, nhưng suy nghĩ đó lại là sự đen tối mang đầy âm mưu của anh ta.
Người vui mừng nhất chính là bà nội của Tịch Duy An,bà đã nhanh chóng cắt ngang sự căng thẳng,liền bước đến nắm lấy tay của Chung Linh nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi, cuộc sống của cháu tốt chứ?".
Triệu Duy Ngọc cũng rất quan tâm vấn đề này,ánh mắt bà căng thẳng nhìn cô.
Nhưng tiếc là,Chung Linh vẫn còn chưa lên tiếng thì cô đã bị Tịch Duy An kéo lại sau lưng của mình,anh nhìn mọi người ngay sau đó liền trả lời thay cô.
"So với gia đình của chúng ta thì Chung Linh chỉ là một người bình thường, cô ấy chỉ mới mười chín tuổi...."
"Cái gì.... mười chín tuổi "
Khi Tịch Duy An còn chưa nói hết, thì tất cả mọi người nghe anh nói đến tuổi của Chung Linh đều hết hồn kinh hãi.
Cô em gái của anh Tịch Khả Hinh cũng thật sự bất ngờ, đã ngay lập tức bước đến trước mặt anh trai,run rẩy hỏi.
"Anh.... Chị ấy nhỏ tuổi hơn em luôn sao?" Cô đưa mắt nhìn Chung Linh, nhịn không được sâu đó liền trách mắng Tịch Duy An trước mặt mọi người "Này....Anh có phải dụ dỗ con gái nhà người ta không? Tại sao anh lại ức hiếp một cô gái còn quá nhỏ như vậy?"
Biết bản tính anh trai phong lưu đa tình, bên ngoài có biết vô số con gái quay theo anh.Nhưng lần này anh lại chọn một cô gái nhỏ hơn anh cả một con giáp, chắc chắn chính anh là người gài bẫy cô gái này.
Tịch Khả Hinh kéo Tịch Duy An ra, bước đến trước mặt Chung Linh, thật tình cô không biết phải kêu cô gái này bằng gì nữa, không ngờ người chị dâu của cô lại nhỏ hơn cô đến tận năm tuổi.
Tịch Khả Hinh nhìn Chung Linh, bắt đầu truy hỏi.
"Có phải anh ấy đã dụ dỗ em không? Anh ta đã uy hiếp em những gì.... Có phải là lúc say rượu ảnh ta đã giở trò xấu xa với em rồi còn hâm doạ tung ảnh nóng....."
"Này con nhỏ kia,anh mày đê tiện như vậy sao?" Tịch Duy An bực tức có chút không vui, bởi vì anh không muốn Chung Linh sẽ có cái nhìn xấu về anh.
Anh lại một lần nữa ôm lấy Chung Linh trừng mắt nhìn mọi người.
"Đây là vợ của Tịch Duy An này, đều có chứng nhận của pháp luật.Không một người nào có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này của chúng tôi.... " Nói rồi,anh lại nở một nụ cười tươi, gương mặt thoáng chốc thay đổi "Mọi chuyện ở đây được rồi, đôi vợ chồng trẻ này cần có sự riêng tư….”