18 Tầng Địa Ngục

Chương 16: Bảo Vệ Nạn Nhân Thứ Sáu


1 tháng

trướctiếp

Với nghề nghiệp của mình, một điều hiển nhiên là hắn không dám lộ mặt với cảnh sát, Tư Đồ Viêm phải thuyết phục hắn mới ra mặt.

Với một lời đã được soạn sẵn, Hà Minh nói “Tôi, Hà Minh, một công dân lương thiện, do một số hiểu lầm mà phó chủ tịch Tư Đồ nghĩ rằng tôi là một tên xã hội đen phóng hỏa, đốt nhà. Xin thề với pháp luật rằng không phải tôi, tuy nhiên tên sát nhân có lẽ cũng hiểu sai về tôi và muốn giết tôi, vậy nên rất mong nhận được sự bảo vệ.”

Tô Ngọc Long nhìn hắn ta đầy khinh bỉ. Trịnh Danh nói khẽ với anh “Không cần phải khó chịu, giờ đã biết được hắn rồi, sau này muốn tìm chứng cứ buộc tội cũng dễ thôi.”

Hà Minh cao to lực lưỡng hơn hầu hết những người cảnh sát ở đây, khuôn mặt thì bặm trợn, nhìn toát lên vẻ giang hồ. Thế mà bây giờ khi bị đe dọa tính mạng lại ngoan như cún, trông vô cùng bần hèn.

Không thể chủ quan, Thái Viễn Sơn vẫn cho điều tra xem còn nạn nhân nào thích hợp hay không. Còn Hà Minh được đưa vào sở cảnh sát để bảo vệ an toàn.

Danh tiếng của Hà Minh trong xã hội không trong sạch gì, một nhà báo đã chụp hình lại và giật tít [Đại ca Hà Minh bị cảnh sát bắt giữ].

Dư luận tạm bỏ qua vụ án 18 tầng địa ngục và bàn tán về việc này nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại vấn đề cũ.

“Tên Hà Minh này vốn gây ra bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng bị cảnh sát bắt.”

“Phàm đã gây tội ác thì kiểu gì cũng phải ngồi tù.”

“Còn tên sát nhân gây ra vụ án 18 tầng địa ngục thì sao? Bao giờ hắn mới bị bắt?”

“Phải rồi, bọn cảnh sát không lo vấn đề quan trọng, đi bắt mấy tên vặt vãnh này làm gì.”

Thái Viễn Sơn ý thức được rằng người dân vẫn đang rất hoang mang, nhưng cũng không trách được họ. Việc trong thành phố xuất hiện hai tên sát thủ máu lạnh này đã đè lên tâm lý họ một nỗi sợ rất lớn, và họ chỉ có thể giải tỏa tâm lý bằng cách đặt sức ép lên một bên có trách nhiệm.

Phương Tuyết tới tìm Thái Viễn Sơn, cô đã xong việc khám nghiệm tử thi.

“Chào sếp, tình hình thế nào rồi?”

“Hà Minh đang được bảo vệ, vẫn chưa tìm được tung tích hai tên sát thủ hay là Tôn Thiên Phổ. Chúng ta vẫn chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.” Thái Viễn Sơn trả lời “Kết quả giải phẫu của Vu Nhã thế nào? Có đúng là cô ta không?”

“Đã xác nhận đúng là Vu Nhã, ADN trùng khớp với ADN thu thập được từ nhà cô ta. Trước lúc chết cô ta từng rất xinh đẹp, nói thật thì tôi không dám nhìn cảnh ba mẹ Vu Nhã nhận lại xác con đâu. Xin lỗi, chắc tôi nói hơi lạc đề. Cô ta chết do gãy cổ, một tên trong số chúng đã dùng tay bẻ cổ cô ta.”

“Ít nhất thi cô ta không phải chịu đau đớn bởi hình phạt của địa ngục.” Thái Viễn Sơn nói, anh không có ý bao biện về tội lỗi Vu Nhã gây ra, nhưng nếu bị đun chết thì hình phạt quá tàn khốc.

“Sếp à, liệu chúng ta bảo vệ Hà Minh thế này thì có ngăn chặn được kế hoạch của Tôn Thiên Phổ không?” Phương Tuyết hỏi.

“Tôi không chắc, chúng ta chưa thể chắc chắn Hà Minh có phải đối tượng bị nhắm tới không. Để ngăn chặn tuyệt đối thì chỉ có thể bắt được hai tên sát thủ và Tôn Thiên Phổ.” Thái Viễn Sơn rất muốn suy nghĩ lạc quan nhưng đồng thời cũng không thể suy nghĩ chủ quan.

“Nếu người bị Tôn Thiên Phổ nhắm tới đúng là Hà Minh thì sao? Bọn sát thủ sẽ làm gì đây? Xông vào sở cảnh sát giết người? Hay là tìm một nạn nhân khác thay thế? Hoặc là bỏ qua Thiết Thụ địa ngục?”

Nghe Phương Tuyết nói vậy, Thái Viễn Sơn cảm thấy có lý, anh gọi điện cho Tư Đồ Viêm “Chuyện này rất nghiêm túc, ông có điều tra được công ty có liên hệ gì với một kẻ sát sinh vô tội vạ không?”

Tư Đồ Viêm trả lời với giọng bấn loạn “Không, không. Tuyệt đối không. Có lẽ chủ tịch từng ra lệnh phóng hỏa nhưng tuyệt đối không có giết người.”

“Bình tĩnh đi. Tôi không bảo là ông làm, tôi chỉ hỏi ông có biết ai như vậy không?”

“Không có, tôi đảm bảo. Có lẽ lần này chủ tịch sẽ chọn một người quen nào đó không liên quan đến công ty.”

“Thế ông có nghĩ tới ai không?”

“Không, tôi không nắm hết các mối quan hệ của chủ tịch. Có lẽ Quách Trọng Chân sẽ biết rõ hơn tôi, anh ta và Tô Liêm là thân tín của chủ tịch Tôn. Tôi mang danh phó chủ tịch nhưng hơn hai năm nay còn không gặp trực tiếp chủ tịch nữa.”

“Thật ư? Vô lý quá đấy.” Thái Viễn Sơn cảm thấy khó tin.

“Là thật mà. Khi về già, chủ tịch trở nên kì quái lắm, không muốn tiếp xúc với ai, chỉ tin tưởng hai người là luật sư Quách Trọng Chân và giám đốc Tô Liêm. Tôi có thể hiểu về Tô Liêm nhưng không hiểu được sao ông ấy lại coi trọng Quách Trọng Chân đến vậy.” Tư Đồ Viêm nói.

“Vậy có nghĩa là hai năm gần đây chủ tịch Tôn Thiên Phổ không trực tiếp điều hành công ty?” Thái Viễn Sơn chú ý đến chi tiết này.

“Mọi thứ đều thông qua hai người kia, nhưng báo cáo vẫn được nộp lên cho ông ấy, tôi không nghĩ họ lừa chủ tịch Tôn đâu.” Tư Đồ Viêm nói.

Thái Viễn Sơn cảm ơn ông đã hợp tác rồi cúp máy.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp