Tô Ngọc Long không cần nhìn lại bản đồ, vừa lên xe đã lập tức lái đi. Trong lúc đó, Thái Viễn Sơn mở đoạn video trong thẻ nhớ tại hiện trường.
Lại là Tôn Thiên Phổ ở trước ống kính “Vậy là địa ngục tầng thứ năm đã mở ra. Các người đã không ngăn được Nghiệt Kính và bây giờ cũng không thể cản được Chung Lưng. Có hiểu điều đó là gì không? Là lũ các người quá bất tài, không thể làm được gì cả. Đó là lí do tôi phải đứng ra trừng phạt những kẻ có tội, bởi vì các người không thể làm được gì cả.”
“Lão già này cứ ăn nói linh tinh.” Tô Ngọc Long bực dọc nói xen vào, anh tự thề với lòng phải để Tôn Thiên Phổ ngồi tù.
Đoạn video vẫn tiếp tục “Tội lỗi ở Nghiệt Kính địa ngục thì có lẽ quá rõ ràng rồi, tôi không cần giải thích nhiều nữa. Còn Vu Nhã, nạn nhân ở Chung Lưng địa ngục thì tôi cần nói thêm một chút, cách đây một năm cô ta đã bịa đặt một chuyện về một nhân viên tên Kiều Linh. Câu chuyện hoàn toàn không có căn cứ gì nhưng người trong công ty đều tin vào nó, họ đồn nhau rằng Kiều Linh là loại con gái ăn nằm với các lão già để được thăng tiến trong công việc. Kiều Linh là một cô gái quá lương thiện và cũng quá yếu đuối, cô ấy không chịu đựng được những lời gièm pha đó nên đã phải bỏ đi khỏi thành phố này. Nếu vẫn còn ở công ty, tương lai của cô ấy có lẽ đã rất rộng mở, giờ thi tôi không dám nói chắc nữa. Hẹn gặp lại ở các địa ngục tiếp theo.”
“Lão ta khinh thường chúng ta quá rồi.” Khương Hòa khó chịu.
Thái Viễn Sơn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn trong bài phát biểu của ông ta. Anh hỏi ý kiến các đồng đội, Trịnh Danh thì bảo không thể tin tưởng hết mọi lời nói của ông ta, Khương Hòa không thấy gì bất ổn, Tô Ngọc Long thì cho rằng đó là cảm giác khó chịu với kẻ đạo đức giả như Tôn Thiên Phổ, Phương Tuyết theo giác quan thứ sáu của mình đồng tình rằng có lẽ tiềm ẩn điều bất ổn. Suy cho cùng thì vẫn là không có ý kiến gì.
Khi tới nơi, Phương Tuyết cảnh báo mọi người “Có lẽ xác chết lần này sẽ hơi khó chịu một chút, nếu ai không muốn đối mặt thì nên đợi ở ngoài.”
“Tại sao? Xác chết thôi mà.” Khương Hòa hỏi.
“Hình phạt của Chung Lưng địa ngục...” Phương Tuyết nói “...là bị nấu chín.”
Câu nói này khiến những người xung quanh có chút giật mình, nhưng không ai trong số họ ở lại cả.
Từ xa, họ đã thấy một làn khói, báo hiệu vị trí của địa ngục. Đi theo hướng đó, họ thấy một cái nồi to, lửa vẫn còn cháy, nước đang sôi ùng ục bên dưới. Không cần phải kiểm tra, họ chắc rằng Vu Nhã đã chết thảm ở bên trong chiếc nồi đó.
Họ gọi người mang bình cứu hỏa tới dập lửa và đem thi thể ra. Nhiều người cảnh sát xung quanh đều biến sắc khi thấy thi thể này, có người còn nôn tại chỗ. Trịnh Danh, Tô Ngọc Long dù rất can đảm vẫn cảm thấy rờn rợn. Khương Hòa thì đã tránh việc nhìn vào thi thể ngay khi được vớt ra, anh quay đi chỗ khác. Thái Viễn Sơn vốn có tinh thần rất vững cũng thấy hơi khó chịu khi nhìn thi thể. Chỉ có Phương Tuyết, người dường như sinh ra để làm pháp y hoàn toàn thoải mái.
“Làm sao cậu bình thản được thế vậy?” Khương Hòa hỏi.
“Người chết là người chết thôi, có gì khác nhau đâu.” Phương Tuyết đáp, Khương Hòa nghĩ có lẽ thần kinh của cô chắc không giống với người bình thường.
Khám nghiệm hiện trường vẫn chỉ tìm thấy được dấu chân, vẫn không có dấu vết nào chỉ ra chỗ ở của chúng.
Phương Tuyết trở về sở để khám nghiệm tử thi, những người còn lại thì tới chỗ nạn nhân tiềm năng kế tiếp.
Đã có năm người mất mạng, Tư Đồ Viêm đành phải khai ra một kẻ phù hợp với Thiết Thụ địa ngục, có lẽ ông ta bắt đầu sợ mình nằm trong danh sách trừng phạt của Tôn Thiên Phổ. Người đó là Hà Minh, một tên xã hội đen chuyên phóng hỏa, đốt nhà. Hắn làm việc cho công ty Quang Phổ để phá hoại các công ty đối thủ. Tuy nhiên, ông ta đổ hết mọi trách nhiệm cho Tôn Thiên Phổ và luật sư của ông ta, Quách Trọng Chân.
“Tôi xin thề là tôi rất liêm khiết, không bao giờ làm những việc này. Tất cả là tôi mới điều tra được. Việc thuê Hà Minh là do chủ tịch Tôn quyết định, có lẽ còn có luật sư Quách biết chuyện, có khi liên quan đến giám đốc Tô nữa.” Đó là những lời mà Tư Đồ Viêm đã nói, tuy nhiên khi hỏi ông ta điều tra thế nào thì lại ấp úng.
Cảnh sát đã xác nhận lại với Quách Trọng Chân nhưng anh ta một mực chối tội, bảo mình không biết gì cả. Anh cho rằng việc đó là chủ tịch Tôn và giám đốc Tô tự quyết định, có thể là phó chủ tịch Tư Đồ Viêm cũng liên quan.
Hai người đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Thái Viễn Sơn không có thời gian xử lý xem tội này là của ai, trước mắt chỉ cần quan tâm nạn nhân kế tiếp là Hà Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT