Liễu Thư Văn chôn mặt trong gối mà gào khóc, cô ấy không biết, trong lúc vô tình bản thân lại là hung thủ hại chết Phùng Chính, trách không được Phùng Chính hận cô ấy như thế.
Kỳ Vũ Thu nhỏ giọng nói: “Người hại chết Phùng Chính không phải cô, mà là người đã bán món đồ trang trí này cho cô. Cô không cần tự trách.”
“Không, nếu tôi không mua món đồ này về, chuyện này sẽ không xảy ra với anh ấy. Đều là lỗi của tôi, tôi giết anh ấy, nên đền mạng cho anh ấy.” Liễu Thư Văn ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ như tro tàn nguội lạnh.
Trước khi biết được chân tướng, cô ấy oán Phùng Chính, hai người làm bạn đã mười năm thế nhưng chỉ cãi nhau vài câu anh ấy đã ghi hận trong lòng, cho dù chết rồi cũng muốn về tra tấn cô ấy. Nhưng bây giờ khi biết được chân tướng rồi, cô ấy mới hiểu, tất cả đều là báo ứng mà cô ấy nên nhận lấy, chỉ khi nào cô ấy chết đi mới có thể trả lại một mạng mà mình đã thiếu Phùng Chính.
“Anh ấy biết là tôi hại chết anh ấy. Anh ấy hận tôi. Tôi phải nói rõ ràng với Phùng Chính, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.” Liễu Thư Văn khẩn cầu nhìn Kỳ Vũ Thu: “Cậu có thể giúp tôi nói vài câu với anh ấy được không, tôi không phải vì tiền mà hại chết anh ấy. Lúc không có tiền cũng không có nhà, chúng tôi cũng đã sống với nhau lâu như vậy rồi, sao tôi có thể vì tiền mà hại anh ấy chứ!”
Bây giờ, Liễu Thư Văn chỉ muốn giải thích rõ ràng với Phùng Chính rằng cô ấy không phải người như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT