Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

CHƯƠNG 4


1 tháng

trướctiếp

 

Kỳ Vũ Thu nhanh tay lẹ mắt, kéo một cú thật mạnh để giữ người ta lại. Nhìn thấy máu mũi của đứa trẻ bỗng chốc ngừng chảy, bác sĩ rất ngỡ ngàng.

“Chuyện… Chuyện quái gì thế này? Là ảnh hưởng đặc biệt từ từ trường hay sao?” Bác sĩ hơi không tin vào mắt mình, lắp ba lắp bắp.

“Ờm thì có lẽ là vậy.” Kỳ Vũ Thu cũng không hiểu ảnh hưởng từ trường là cái gì, bác sĩ nói thế nào thì chính là thế đó.

Cậu ấn mạnh tay vào ấn đường của đứa trẻ, gọi hồn của cậu bé về. Hơi thở dồn dập của đứa trẻ dần dần chậm lại.

Một vài người đứng xem xung quanh khi thấy cảnh tượng kỳ diệu này đều ngạc nhiên thốt lên, có người nhận ra Kỳ Vũ Thu, thì thầm: “Này, là Kỳ Vũ Thu đấy, đỉnh thật, lẽ nào anh ấy thật sự là nửa người nửa tiên?”

“Sao có thể thế được! Đây chỉ là một sự trùng hợp.” Cũng có người kiên quyết cho rằng nhân phẩm của Kỳ Vũ Thu không tốt, trề môi đáp lại.

Kỳ Vũ Thu không để ý đến những người này, cậu bế đứa trẻ lên và đặt xuống đất. Khi tình trạng đã ổn định lại, bác sĩ muốn hỏi cậu về nguyên lý này, nhưng đã bị ông cụ vừa mới bị doạ xông lên cướp lời.

Ông ấy nắm chặt lấy tay Kỳ Vũ Thu, tay chân run rẩy, định quỳ gối xuống thì Kỳ Vũ Thu đã nhanh chóng ngăn ông ấy lại.

“Cậu đã cứu giúp Tiểu Hi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, đứa trẻ này tội nghiệp lắm, xin cậu hãy cứu giúp nó!”

“Ông này, ông đừng để bị lừa, người này chỉ là một minh tinh nhỏ, không biết một cái gì cả, còn trù ẻo người ta vào tù kia kìa! Một minh tinh nhỏ sao có thể cứu người được chứ!” Một người mặc áo sơ mi xanh sọc caro không thể kiềm chế nỗi bức xúc: “Kỳ Vũ Thu, mày đừng lợi dụng tính mạng của người khác để đánh bóng tên tuổi, mau tránh ra!”

Đặng Triêu nóng máu, vồ lấy người đó: “Mày nói bậy cái gì thế? Mày mà dám đặt điều lung tung, tao sẽ kiện mày tội vu khống!”

“Đừng cãi nhau nữa!” Ông cụ thấy thế bèn hét lớn: “Đứa trẻ này là cháu của tôi, tôi tự quyết định, tôi tin tưởng chàng trai này, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi tự chịu! Nào cậu trai, cậu cứ làm đi, tôi tin cậu!”

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Người mặc áo sơ mi xanh sọc caro không ngờ ông cụ lại không biết điều đến thế, cười khẩy: “Đến cả tính mạng cháu mình mà ông còn mặc kệ thì tôi có thể nói được gì nữa? Nếu anh ta có thể cứu được thật, tôi sẽ livestream ăn phân!”

Kỳ Vũ Thu nhìn anh ta, thấy người này hơi khó hiểu, nói: “Muốn ăn thì tự đi mà ăn, đừng có livestream, nhức mắt lắm!”

“Mày!” Người mặc áo sơ mi xanh sọc caro xanh cắn răng cắn lợi, rồi quay sang cười nhạo cậu: “Để tao chống mắt lên coi mày có thể làm được gì!” 

Kỳ Vũ Thu phớt lờ anh ta.

Âm khí quanh đây vô cùng nặng nề, nhưng âm khí đã bị phong ấn trong các cái trụ nên người bình thường khi đi ngang qua đây sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Đáng tiếc, đứa trẻ này không phải là “người bình thường”, linh hồn của cậu bé đã bị tổn thương, trùng hợp là cơ địa của cậu bé cũng thuộc loại dễ bị âm khí ảnh hưởng nhất, khi đi vào chỗ này đã bị dính chưởng rồi.

Cậu đặt đứa trẻ nằm xuống đất, rồi cắn ngón tay mình, nhỏ máu từ ngón tay xuống trán cậu bé, sau đó dùng ngón tay vẽ bùa lên trán cậu bé.

Lá bùa dần dần thành hình, mặt cậu bé giãn ra, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào trở lại. Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng này mà mừng rớt nước mắt.

Đến khi hoàn thành việc vẽ bùa, cậu dừng tay lại, đứa trẻ đã mở mắt ra, nhìn cậu rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

“Ôi trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Thật thần kỳ, Kỳ Vũ Thu đã cứu được cậu bé thật!”

Những người chứng kiến ​​cảnh này đều bị sốc.

Người mặc áo sơ mi xanh sọc caro ngơ ngác nhìn đứa trẻ tươi vui trở lại, trưng ra bộ mặt đầy bối rối. Một người bạn của anh ta huých cùi chỏ, ra hiệu bảo anh ta mau rời khỏi chỗ đó.

“Này, đi đâu mà vội mà vàng, mấy người về nhà nhớ ăn phân đấy, không cần livestream đâu, nhức mắt lắm! Ha ha!” Một người hét lớn về phía bọn họ.

Mặt người mặc áo sơ mi xanh sọc caro đỏ bừng, anh ta muốn nhào lên phản bác nhưng bị bạn mình kéo lại, hai người bọn họ cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đó trong tiếng cười nhạo của mọi người.

“Tiểu Hi, cháu đã tỉnh rồi!” Ông cụ mừng rỡ ôm chặt cậu bé vào lòng, nói với vẻ xúc động.

Bác sĩ thì thầm: “Đúng thật là… Thần kỳ!”

Đứa trẻ vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay của ông, nhảy nhót vui vẻ, hoàn toàn không thể nhận ra rằng chỉ mới vừa mới đây thôi, cậu bé đang nằm thoi thóp trên mặt đất. Cậu bé nhìn Kỳ Vũ Thu, vụng về móc ra trong túi một viên kẹo, đưa cho cậu: “Anh ăn đi!”

Kỳ Vũ Thu mỉm cười nhận lấy viên kẹo, xoa đầu cậu bé, còn ông cụ thì lau nước mắt, cười nói: “Đã lâu lắm rồi Tiểu Hi mới mở miệng nói chuyện, nó biết cậu đã cứu nó. Người anh em, thật sự cảm tạ cậu đã cứu mạng Tiểu Hi, cậu cần gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp hết sức mình.”

Kỳ Vũ Thu xua tay: “Cháu tiện tay thôi ấy mà.”

Thật sự không đáng để lấy tiền. Đứa trẻ này tình cờ gặp được cậu, cũng xem như duyên phận, là việc nên làm.

“Không được, cậu đã cứu Tiểu Hi một mạng, đâu thể nói thôi là thôi.” Ông ấy khăng khăng đòi báo đáp Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì cụ hãy mua cho cậu bé này một lá bùa bình an, mang theo bên mình, để lần sau tránh gặp phải tình huống như thế nữa.”

Ông ấy mỉm cười: “Thôi được rồi, tôi mua. Tôi cũng muốn mua một ít cho con trai tôi nữa, có được không?”

Hai mắt Kỳ Vũ Thu sáng lên, cậu cố kìm nén nụ cười trên khóe môi, giả vờ uyên thâm: “E hèm, mang theo bùa bình an cũng không có hại gì, tôi có thể bán cho cụ thêm vài lá.”

Một lá bùa là năm mươi tệ, trên người cậu vẫn còn bốn lá nữa, xem ra việc kinh doanh bùa bình an có triển vọng!

Một người qua đường vội nói xen vào: “Cậu Kỳ này, nếu có dư bùa bình an, xin bán cho tôi một cái!”

“Đúng đó, bán cho tôi nữa, tôi cũng muốn có!”

Kỳ Vũ Thu móc từ trong túi ra bốn mảnh giấy vuông vức đã được xé sẵn, cậu thấy hơi nghi ngại, không ngờ công chuyện làm ăn lại thuận lợi đến vậy, thế mà lại không chuẩn bị đủ hàng!

Ông cụ cầm lấy bốn lá bùa bình an trong tay, đưa cho cậu một tấm thẻ: “Người anh em, trong đây có hai trăm nghìn tệ, nếu thiếu thì khi nào ba của Tiểu Hi về, tôi sẽ đưa thêm cho cậu.”

Những người qua đường mới mở miệng xin mua bùa bình an khi nãy tặc lưỡi, một lá tận năm mươi nghìn, họ đã từ bỏ ý định, đúng là họ không có khả năng sở hữu những món đồ như thế này.

Kỳ Vũ Thu cũng bị sốc, trước đây khi theo sư phụ xuống núi, một lá bùa bình an chỉ có thể đổi được một ít gạo, mì và thịt, cậu dựa theo giá trị ban đầu của nó, dự định bán với giá năm mươi tệ một lá, xem ra cậu vẫn chưa hiểu vật giá hiện tại cho lắm.

“Hôm nay không thể mời cậu ăn cơm được rồi, trong tuần này tôi nhất định sẽ bảo ba của Tiểu Hi đích thân đến cảm ơn cậu!” Ông ấy áy náy, cúi người tạ lỗi với Kỳ Vũ Thu.

Tiểu Hi luôn cười tươi nhìn cậu, cho đến khi nghe ông nội nói phải rời đi, đột nhiên cậu bé lao lên ôm chặt đùi của Kỳ Vũ Thu: “Anh ơi, em không muốn đi đâu!”

Kỳ Vũ Thu rất thích trẻ con, cậu nhìn đứa bé này, vì linh hồn bị tổn thương mà trở nên ngớ ngẩn, nhớ đến những tiểu sư đệ ngoan ngoãn mà sư phụ dẫn về từ dưới núi, cậu bỗng mềm lòng.

“Tiểu Hi ngoan nào, em về với ông nội đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, mau đi đi.”

Nghe Kỳ Vũ Thu nói thế, Tiểu Hi bĩu môi, vẫn thấy lưu luyến không nỡ tạm biệt cậu, trước khi đi phải hôn lên má cậu một cái mới chịu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp