Ráng chiều đỏ sẫm chiếu vào khiến mắt Kỳ Vũ Thu cay xè, cậu hơi nheo mắt nhìn về phía khe hở, mới phát hiện mặt trời bên ngoài đã ngả về tây, chân trời phủ một tầng ráng đỏ rực rỡ. Và, bóng hình đứng trong ráng chiều thân quen đến mức cậu chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ai ngay.
“Sao… sao anh lại đến đây?” - Giọng cậu hơi khàn, tim đập thình thịch, không biết là do xúc động hay do lo lắng nhiều hơn.
“Anh đến đón em về nhà” - Giọng nói có phần gấp gáp vọng lại từ phía ráng chiều rực rỡ, bóng người di chuyển vội vã bước về phía này.
Ánh sáng đỏ rực lan tràn vào sâu tít tắp trong bóng tối theo bước chân anh, như một chiếc áo choàng đỏ sẫm được khoác sau lưng anh từ từ xua tan màn đêm. Những người đứng ở rìa ngoài dần dần được ánh sáng đỏ bao trùm, lại một lần nữa đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, họ mặc kệ cảm giác nhói mắt, nhìn mặt trời đỏ sau lưng một cách trân trọng. Sau đó rơi nước mắt, họ được cứu rồi!
Huyền Thanh buông lơi đôi tay, chiếc đinh sắt trong tay rơi xuống đất kêu leng keng. Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn chiếc đinh sắt mà mừng thầm trong bụng. May là lúc nãy ông ấy do dự nên đưa chiếc đinh sắt này cho ai chứ không ích kỷ dùng nó cho mình, bằng không bây giờ đã hồn phi phách tán rồi.
Ông ấy cười ha hả, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Sau đó quay đầu lại nhìn bóng người đang chạy về phía Kỳ Vũ Thu. Đây là lần đầu tiên ông ấy ý thức được một cách sâu sắc rằng sát khí trên người Mẫn Dục rất nặng. Không phải trước kia ông ấy chưa từng gặp Mẫn Dục, một chuyện rõ ràng như vậy mà sao tất cả mọi người đều vô thức bỏ qua nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT