Quê Đặng Triêu ở thành phố Lâm Đài, cách Bắc Kinh hơn 500 km, mẹ Đặng nói đến Bắc Kinh là lập tức tắt điện thoại đi mua vé, Đặng Triêu thấy Kỳ Vũ Thu ra hiệu lập tức cản bà ấy lại.
Mẹ Đặng nức nở nói: "Con trai, mẹ không tận mắt nhìn thấy con thì không yên tâm, con nói đi, làm sao mới có thể cứu con? Chờ lão khốn kia mà còn dám tới đây, mẹ sẽ lập tức đập nát sạp của lão ta."
"Mẹ, thế tên đại sư cầu phúc kia tên là gì? Sao lại làm mấy cái đó ở tiểu khu nhà mình, chẳng phải bà Triệu ngày nào cũng hô hào không mê tín sao?" - Mặc dù Đặng Triêu hơi tức mẹ cậu ấy tin tưởng người khác bừa bãi khiến bản thân ra nông nỗi này nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này.
"Đừng nhắc đến bà Triệu nữa, ông thầy bói đó là do bà ta đưa đến!" - Nhắc đến chuyện này là mẹ Đặng lại tức. Khu phố mà bọn họ sống trước đây là một khu nhà tập thể, người sống ở đây toàn là các ông các bà.
Để đề phòng những ông bà đó bị bán bảo hiểm hoặc mấy kẻ linh tinh lừa, mấy người bà Triệu lập ra một nhóm tình nguyện, lập không được mấy ngày đã đi loanh quanh khắp khu phố, suốt ngày phân phát mấy quyển sổ phổ cập khoa học nhưng cũng khá chuyên nghiệp.
Song, khoảng thời gian trước cháu nội của bà Triệu bỗng nhiên bị động kinh, cả ngày khóc lóc không ngừng, đến buổi tóc càng khóc lớn hơn như quỷ khóc sói gào làm cho cả nhà không được sống yên ổn. Người nhà bà ta đưa đứa trẻ đi khám ở không ít bệnh viện nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, thấy cháu nội ngày càng gầy đi, cũng không thông minh lanh lẹ như ngày trước mà trở nên ngơ ngơ dại dại, làm cho bà Triệu lo muốn chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT