Tần Băng cũng đứng dậy đưa tay về phía Kỳ Vũ Thu: “Cậu Kỳ chào cậu, Văn Bân là một cậu nhóc rất có thiên phú, tôi đã từng xem nét diễn của của cậu ấy trong “Hung Đồ”, hoàn toàn phù hợp với hình tượng diễn viên chính trong suy nghĩ của tôi. Theo tôi thì chắc chắn cậu ấy có thể tái hiện được nhân vật chính này một cách hoàn hảo nhất cho người đời thấy.”
Ba người đều đã ngồi xuống, Kỳ Vũ Thu nhấp một ngụm trà rồi mới cười đáp lại: “Đạo diễn Tần khen Văn Bân như thế, nếu để cậu ấy biết thì chắc chắn sẽ giở thói kiêu căng lên đấy.”
“Sẽ không đâu, Văn Bân không phải là loại người đó.” Tần Băng cười, lúc này không còn nhìn thấy được nét điên cuồng lúc nãy trên mặt anh ấy nữa.
Đường Tam Xuyên thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hình như Tần Băng đã bình thường trở lại nhưng tim ông ấy vẫn còn đập rất mạnh, hoàn toàn không dám đến gần người học trò này của mình.
Ông ấy lặng lẽ kéo nhẹ tay áo của Kỳ Vũ Thu, ho lên một tiếng rồi nói: “Cậu Kỳ, hôm nay tôi mời cậu đến chủ yếu là muốn nhờ cậu xem thử xem có thể giải quyết được tình trạng của Tần Băng hay không…”
Kỳ Vũ Thu gật đầu rồi nhìn sang Tần Băng: “Đạo diễn Tần, có thể vén phần tóc trước trán lên một chút được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play