Kỳ Vũ Thu nhận được điện thoại của Mẫn Dục thì tim đập mạnh hơn, đến khi Mẫn Dục nhấn mạnh nhiều lần rằng mình không sao thì mới yên tâm.
“Cứ thẳng tay đánh ngất rồi đưa về đi, em sẽ đến đó ngay.” Giọng nói cậu trở nên lạnh lùng hơn.
Mặc dù mối quan hệ của cậu và Mẫn Dục không công bố ra bên ngoài nhưng họ cũng chưa bao giờ cố ý giấu giếm, có thể người bình thường không chú ý đến nhưng sau khi xảy ra chuyện lần trước thì không thể nào còn có người trong giới Huyền Học của Bắc Kinh không biết Mẫn Dục là người của cậu được, dám động vào Mẫn Dục cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt cậu!
Trừ những người chê mình sống quá thọ của Tam Dương quan ra thì chưa có ai dám nhắm vào Mẫn Dục cả, vốn Kỳ Vũ Thu cho rằng đã có vết xe đổ trước kia của Tam Dương quan thì những tên có đầu óc sẽ tuyệt đối không dám ra tay với Mẫn Dục, nhưng không ngờ lại còn có người thích đâm đầu vào chỗ chết như thế.
Trong bãi đậu xe của tòa cao ốc Mẫn thị có một cậu thanh niên mặt mũi bầm dập đang nằm dài dưới đất, đối phương nước mắt giàn giụa, ôm lấy một chiếc bình sứ khóc òa lên.
Cậu ta dùng đôi mắt sưng vù đến mức chỉ còn sót lại một kẽ hở để nhìn Mẫn Dục, không khỏi bật khóc lớn hơn.
Ai nói tên này là người bình thường thế, trùng của cậu ta, trùng của cậu ta!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT