Nói xong, bà ấy đứng dậy, lấy gối đầu sau lưng của Kỷ Khang Thành ra, đắp kính chăn mền rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ trán cậu ấy. Kỷ Khang Thành ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi ngủ.
Khi cậu ấy đã ngủ say, bà cụ lấy cây gậy chống để ở khe hở giữa giường bệnh và tủ đầu giường ra, cây gậy gõ lên mặt đất phát ra những tiếng vang cộc cộc cộc cộc, ông già giường kế bên nhìn bà ấy đi ra khỏi phòng bệnh, tiếng cộc cộc xa dần trên hành lang bệnh viện.

Kỳ Vũ Thu cầm theo bức tranh, lại đi vào trong nhà giáo sư Đường lần nữa. Giáo sư Đường vừa cầm bức tranh đã đi vào phòng làm việc, còn Kỳ Vũ Thu thì bị bà cụ Đường kéo ra ngoài sân nói chuyện.
Khi hai người họ đang nhìn nụ hoa lan chớm nở trên kệ thì Đường Bằng Phú ra ngoài từ sáng sớm đã quay về.
Ông ấy thấy Kỳ Vũ Thu, nhanh chóng bỏ nón xuống, đi tới nói chuyện: “Cậu Kỳ, vẫn chưa cảm ơn cậu chuyện hôm qua, nếu không có cậu, tôi thật sự không biết nên làm gì để rửa sạch nỗi oan của Kỷ Khang Thành.”
Lý Mậu Vĩ có thể làm được tới bước đó thì chắc chắn ông ta không tính cho Kỷ Khang Thành bất kỳ cơ hội nào để lật ngược ván cờ. Cho dù họ biết Kỷ Khang Thành bị oan cũng không có cách nào chứng minh, sau đó Kỷ Khang Thành vẫn phải mang tiếng đạo văn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play