Kỳ Vũ Thu không ngờ vậy mà Mẫn Dục sẽ lên tiếng, cậu có chút kinh ngạc xoay đầu.
Mẫn Dục cũng nhìn cậu, cười nói: “Nếu bức tranh này là thật thì chúng ta kiếm lời rồi.”
Kỳ Vũ Thu cười, cậu biết Mẫn Dục là bởi vì cậu vừa hỏi về bức tranh nên mới ra tay mua nó về, cậu nhẹ nhàng di chuyển ngón tay bị nắm nắm vuốt vuốt, cào nhẹ vào lòng bàn tay của Mẫn Dục, tiến đến bên tai anh nói: “Cảm ơn.”
Mẫn Dục quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười của thanh niên, khụ một tiếng siết chặt lấy bàn tay đang làm loạn trong tay mình, một tay khác kéo kéo cà vạt.
Người xướng giá giải quyết dứt khoát, bức tranh kia rơi vào tay Kỳ Vũ Thu.
Nguyên Lương tựa vào ghế sô pha phía sau lưng, ánh mắt nhìn vào hư không không biết đang suy nghĩ cái gì. Kế Thành ủ rũ cúi đầu, cứ liên tục bật màn hình di động, nhưng lại không biết nên nói với người trong đạo quán thế nào về việc bọn họ không lấy bức tranh kia được.
“Bọn họ không biết bí mật của bức tranh này, trước hết cứ chờ đã, chúng ta sớm hay muộn gì cũng có thể lấy đồ về” - Nguyên Lương gằn giọng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT