Sau khi ngồi vào chỗ, Kỳ Vũ Thu bất ngờ phát hiện cách cậu một vị trí là đạo trưởng Huyền Thanh vừa gặp mấy ngày hôm trước. Chẳng qua lần này ông không mặc đạo bào, mà khoác lên một chiếc áo vải trắng nhẹ nhàng, tóc được buộc lại bằng một sợi dây đen.
“Kỳ tiểu hữu, lại gặp mặt rồi.” Đạo trưởng Huyền Thanh cũng nhìn thấy Kỳ Vũ Thu, ông thay đổi vị trí với thanh niên ngồi giữa hai người, cười nói: “Lần này tiểu hữu cũng đến vì Thiên Bồng Xích sao?”
Thật ra Kỳ Vũ Thu không biết thứ đồ thu hút ba nhà và Hiệp hội Huyền học lại là Thiên Bồng Xích, tuy Thiên Bồng Xích được xưng là thước đo nhưng nó là một thanh gỗ ngắn hình vuông. Thiên Bồng Xích có hai loại, Xích Văn Công cùng Thước Đinh Lan, trong đó Xích Văn Công dùng để đo dương trạch, dài một thước bốn tấc sáu phân (100x40x6 cm), mà Thước Đinh Lan dùng để đo âm trạch, dài một thước ba tấc ba phân (100x30x3 cm).
Trên Thiên Bồng Xích có khắc các loại phù chú khác nhau, cách sử dụng của Xích Văn Công không giống Thước Đinh Lan, cho nên phù chú bên trên dĩ nhiên cũng không giống nhau. Trừ việc đo âm dương trạch, phía trên cũng khắc phù chú trừ tà, chỉ là Thiên Bồng Xích không đáng để nhiều người tới đoạt như vậy chứ?
“Đạo trưởng, thước đo này có huyền cơ gì sao?” Kỳ Vũ Thu hỏi ông.
Đạo trưởng Huyền Thanh cũng không giấu diếm, chỉ vào phía trên đài  nói: “Nguồn gốc của thước đo này không đơn giản, theo bọn họ nói thì nó do một vị đại sư hơn bảy trăm năm trước lưu lại, có nguồn gốc lâu đời nhất so với các pháp khí của chúng ta có ở hiện tại.”
Kỳ Vũ Thu có chút cạn lời, pháp khí chứ phải đồ cổ đâu mà càng lâu đời càng tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play