"Trên người cậu toàn là cát!" Chu Toán lầm bầm than, lúc nói chuyện đầu lưỡi lại chạm phải vụn cát. Dường như không có chỗ để anh kề miệng vào, nhưng mà "dường như" chỉ là "dường như", anh vẫn quyết tâm đến cùng. Sự đau đớn ở trên mũi không thể làm tan biến sự vui vẻ ở vị trí khác trên cơ thể, Kỳ Thiện cứ như con rắn chiếm đóng trên người anh, cứ hễ rảnh ra lại nhéo mũi của anh, gặp phải sự phản kháng lại vùi đầu vào việc khác. Cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng đôi mắt lại khẽ nhắm lại, cơ thể rất lạnh, nhưng hơi thở thì nóng bỏng, Chu Toán cũng là lần đầu tiên phát hiện, cực độ kiềm chế và suồng sã có thể tồn tại trong cùng một người.
Mái tóc rũ xuống của cô cứ quét qua quét lại trên lồng ngực Chu Toán, ngứa đến mức khiến anh không thể chịu nỗi, anh vươn tay ra nắm lấy nó, chỉ nắm được một bên, một bên hơi ngắn, vừa vặn che được đến cằm của cô, "Thợ cắt tóc gà mờ nào cắt tóc cho cậu thế? Xấu chết đi được." Ngoài miệng anh nói xấu, nhưng tay lại cứ quấn lấy không chịu buông.
Có khoảnh khắc nào đó dường như Kỳ Thiện hơi tỉnh táo lại, vào lúc mấu chốt cô thì thào hỏi: "A Toán, có phải chúng ta đang làm chuyện xấu không? Như thế này không đúng đâu!"
Chu Toán đỏ bừng cả mặt, ngón tay đan vào trong tóc của cô, sao có thể cho phép cô đổi ý vào lúc này, lại chịu không nổi việc cô cứ nói dông dài, chỉ đành vắt óc dỗ dành: "Chuyện này có gì đâu, huấn luyện viên đánh trăm trận với tuyển thủ hạt giống cũng có được lên bục lĩnh thưởng đâu, cậu cứ coi như tôi là huấn luyện viên, coi như đồ mặc thử không được sao? Thử thôi mà, không ảnh hưởng đến việc cậu mua chính phẩm khác đâu, không thích hợp thì cậu cũng có thể vứt đi mà."
Kỳ Thiện là một người nói lý lẽ, dưới sự dẫn dắt của rượu cô bị logic của Chu Toán nói cho tâm phục khẩu phục, căn bản không hề suy nghĩ, hàng mặc thử như anh sẽ chẳng có chính phẩm bán ra.
Lần đầu tiên qua loa hời hợt kết thúc, Kỳ Thiện cưỡng chế lôi Chu Toán đến quỳ trước cửa sổ sát đất của căn phòng hướng ra biển ở tầng 23, bắt anh phải thề trước vầng trăng khuyết đang nằm giữa biển và trời rằng sẽ triệt để xóa đi đoạn ký ức này. Cô tưởng là bản thân mình đã tỉnh rượu rồi, làm chuyện cứu vãn là hợp tình hợp lý, nhưng chưa phát hiện ra trên người bọn họ không mặc gì cả. Chu Toán cố gắng nhịn cười phối hợp với cô, lặp lại lời thề, Kỳ Thiện còn cẩn thận chứng thực xem anh đã quên hay chưa. Chu Toán không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, Kỳ Thiện nghiêm mặt bắt anh làm lại lần nữa. Chu Toán nói: "Tôi ngay cả vì sao phải thề cũng quên mất rồi, rốt cuộc phải quên cái gì cơ?" Anh giữ mặt của cô hôn xuống, trong miệng toàn là mật ngọt, "Có phải là phải quên chuyện này hay không, cậu giúp tôi nhớ lại lần nữa..."
Kỳ Thiện tỉnh lại, giấc mơ của cô bị bao phủ bởi ánh trăng, lại chồng chất men say và gió biển nóng hầm hập, cùng với sự sửa chữa tu bổ nhiều năm qua, khiến cô căn bản không thể nào xác định được rốt cuộc đoạn nào mới là sự thật, đoạn nào là vô căn cứ. Chỉ có Chu Toán mới có thể cho cô đáp án, vậy thì cô thà rằng khiến nó trở thành câu đố.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT