Ông nội của Chu Toán qua đời đã được 5 năm, mấy anh em Chu Khải Tú thương lượng nhân cơ hội về quê tế tổ lần này, dời mộ phần của bố đến nơi "phong thủy tốt", nhân tiện hợp táng cùng với người mẹ đã khuất ba năm trước. Trước đây mỗi khi nhà dưới quê có việc gì Chu Khải Tú cũng đều sẽ hết sức dỗ dành Phùng Gia Nam, hy vọng bà có thể cố gắng sắp xếp đi cùng mình. Nhưng lần này ông lại rất thông cảm cho công việc bận rộn của bà, chủ động bảo đường về quê vất vả, chuyện lần này chỉ là chuyện vặt vãnh, bảo bà ở nhà với con trai là được rồi. Đối với chuyện tế tổ lần này, trước mặt bà mấy anh em của ông cũng lập lờ qua loa.
Phùng Gia Nam há lại có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy, bà đã ngấm ngầm đoán được ông có ý định khác, rất có thể là liên quan đến chuyện bà để ý nhất kia. Chu Khải Tú có lẽ cũng đoán được bà đang cảnh giác, hai người chỉ là không nói thẳng ra, nhưng trong lòng đã ngấm ngầm so đo rồi. Nửa tháng nay hai vợ chồng họ đều chia phòng ngủ, không ai chịu nhường bước trước.
Không biết từ lúc nào, ngay cả cãi vã bọn họ cũng cảm thấy tốn sức? Phùng Gia Nam thầm cười khổ, bà thậm chí còn hoài niệm về những ngày tháng hai người hễ một lời không hợp liền động tay động chân, ít nhất còn biết được đối phương thật sự đang nghĩ gì. Lúc ấy bọn họ quả thật đã từng cãi cọ, sau đó cũng từng thực sự hòa hợp như lúc ban đầu.
"Bố của bác cả gái bị bệnh nặng, đưa đến bệnh viện chỗ chúng ta kiểm tra, vợ chồng hai bác với mấy người anh của bác gái cũng đến đây. Ngày mai chú ba mời cả nhà ăn bữa cơm, con cũng đến đi." Phùng Gia Nam đứng dậy nói với con trai.
"Người nhà của bác cả gái, đây là thân thích gì chứ? Cậu của em họ mẹ dì hai đến đây, có cần đi nghênh đón luôn không? Ngày mai con có hoạt động ngoại khóa bên nhóm mô hình máy bay." Chu Toán không cần nghĩ ngợi gì đã cự tuyệt luôn.
Nếu đổi lại là trước đây, Phùng Gia Nam chưa chắc sẽ ép buộc con trai đi đến những nơi như vậy, nhưng nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay của mình, bà cô độc một mình đối diện với cả đám người nhà chồng, cho dù bà có mạnh mẽ mấy đi chăng nữa, cũng sẽ có vài phần mỏi mệt kiệt sức.
Phùng Gia Nam thở dài, nói: "A Toán, dù gì thì con cũng là con của mẹ." Con trai lớn rồi, càng ngày càng có chính kiến của bản thân, bà sắp không thể nhìn thấu những tâm tư suy nghĩ của con nữa rồi, cũng chẳng kiểm soát được nữa, nhưng lúc này, con trai mới là người duy nhất có thể đứng bên cạnh bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT