Chương 22

 
Tuệ Hạnh nhún vai, cũng không phủ nhận.

 
Hàng Mỹ Ngọc trêu chọc: “Đợi anh con tìm được bạn gái, mẹ xem con còn không biết xấu hổ làm kỳ đà cản mũi nữa hay không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Tuệ Hạnh: “Anh ấy có thể tìm được rồi nói.”

 
“Anh hai con trông đẹp trai như thế, tìm bạn gái có gì khó đâu.”

 
“Gia Chú à năm sau con đã là năm hoàng đạo rồi, sao còn chưa thấy con dẫn bạn gái về cho bố mẹ xem chứ.” 

 
Hàng Gia Chú cười nói: “Bận thế này, con làm gì có thời gian mà tìm.”

 
Hàng Mỹ Ngọc lại không cảm thấy đây là một lý do tốt: “Có bận đi nữa cũng phải tìm chứ, dì Trần của con mỗi lần thấy mẹ đều hỏi con có bạn gái hay chưa, dì ấy muốn giới thiệu cháu gái cho con. Nếu con không chê, hay là mẹ đồng ý với dì Trần giúp con nha? Con với cháu gái dì ấy gặp mặt nói chuyện một chút?”

 
“Việc gần đây khá nhiều, nếu con yêu đương với con gái người ta thật, thì không phải sẽ lạnh nhạt với cô ấy sao? Đến lúc đó lại làm lỡ người ta tìm tình yêu đích thật” giọng Hàng Gia Chú ung dung, không hề có chút hứng thú xem mắt, “Mẹ đừng lo nghĩ cho con.” 

 
Tuệ Tranh Vanh cũng khuyên: “Gia Chú mới bao lớn mà em đã muốn sắp xếp xem mắt cho người ta rồi, để tự nó tìm không được sao? Đợi lúc nó có cô gái mình thích, người ta tự nhiên sẽ theo đuổi.” 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng Mỹ Ngọc có chút không cam lòng: “Giờ đã năm nhất nghiên cứu rồi, trước đây học chính quy bốn năm, không phải vẫn không tìm được người vừa mắt sao? Bố mẹ thường công tác, tuổi Tuệ Tuệ còn nhỏ vẫn phải phiền Gia Chú chăm sóc, nó tìm bạn gái sớm chút, bình thường lúc không bận học hành làm việc, hai người trẻ còn có thể đi hẹn hò, lúc một mình nó cũng có người bên cạnh, vậy không tốt sao?”

 
Phụ nữ nói đạo lý luôn rất hệ thống và mạch lạc, Tuệ Tranh Vanh căn bản nói không lại.

 
Ông dứt khoát không nói giúp nữa, đá thẳng quả bóng cho Hàng Gia Chú: “Tự con nói với mẹ con đi.”

 
Hàng Gia Chú giơ tay ấn đầu Tuệ Hạnh, giống như vỗ quả bóng lung lay mấy cái: “Không phải còn có một người có thể ở cùng con sao? Nếu con chán tìm nó là được.”

 
Tuệ Hạnh không có hồn mặc cho anh đùa nghịch.

 
“Tuệ Tuệ cũng không thể chăm sóc con.” Hàng Mỹ Ngọc nói.

 
Anh cười híp mắt nói: “Tìm bạn gái không phải cũng là con chăm sóc bạn gái sao? Như vậy con thà chăm sóc Tuệ Tuệ.”

 
Câu nói này làm cho Tuệ Hạnh rất thích, mím môi ừm hửm một tiếng kiêu ngạo.

 
Hàng Mỹ Ngọc thở dài: “Con bé dễ chăm sóc hay không con cho rằng mẹ không biết à? Tìm bạn gái ít nhất còn hiểu chuyện nhiều hơn Tuệ Tuệ.”

 
“Nó mà có đồ ăn ngon thì dễ chăm thôi” Hàng Gia Chú chớp mắt với Tuệ Hạnh: “Ngày mai anh không phải tăng ca, đi chơi không?”

 
Mắt Tuệ Hạnh sáng lên: “Dạ.”

 
Chủ đề được Hàng Gia Chú bỏ qua một cách hời hợt.

 
“Đừng chìu con bé” Hàng Mỹ Ngọc nói, “Nếu nó bảo con mua đồ lung tung cho nó, thì con nói với mẹ, để mẹ dạy dỗ Tuệ Tuệ.”

 
Đây chính là lý do Tuệ Hạnh không thích đi dạo với mẹ.

 
Có lúc cô muốn mua vài thứ lặt vặt bên đường, hoặc lúc đi siêu thị muốn mua nhiều đồ ăn vặt một chút, mẹ cũng sẽ bác bỏ với lý do ‘mua cái này phí tiền’.

 
Đi dạo cùng bố với anh hai thì không có buồn phiền này.

 
Hàng Gia Chú ngoài miệng trả lời: “Dạ hiểu.”

 
Nhưng Tuệ Hạnh căn bản không lo lắng.

 
Hồi đó cô vẫn chưa mở alipay, thì luôn dùng tài khoản của Hàng Gia Chú, có lúc mười mấy món đồ trong giỏ hàng của anh, thì chỉ có một hai món là tự anh chọn, toàn bộ còn lại là món Tuệ Hạnh tùy tiện thêm vào giỏ hàng.

 
Chuyển phát nhanh mà Hàng Gia Chú nhận mỗi ngày, có hơn phân nửa đều là đồ Tuệ Hạnh mua.

 
Về sau chuyện này bị bố mẹ phát hiện, hai anh em cùng bị dạy dỗ một trận, hôm sau Tuệ Hạnh đã có tài khoản mua hàng của mình, mà tiền tiêu vặt mỗi tháng cố định không thay đổi, mặc dù đã thực hiện tự to tiền của ở mức độ nhất định, nhưng chút tiền tiêu vặt như thế căn bản không đủ xài, cô chỉ đành xài tiết kiệm, cũng không trở về lại ngày tháng tiêu xài phung phí ban đầu nữa.
 
*

 
Khi xe về đến nhà, Tuệ Hạnh không nói lời nào đã về phòng, định tập trung lựa chọn quần áo ngày mai đi chơi phải mặc.

 
Hàng Gia Chú về phòng mình, viết giấy nợ cho bố mẹ.

 
Phía trên viết tiền của chiếc xe anh sẽ trả cho bố mẹ theo từng kỳ.

 
Tuệ Tranh Vanh không có ý nhận lấy, trực tiếp nói một câu cất đi.

 
Lời nói của ông kiên định có lực, không cho Hàng Gia Chú bất kỳ cơ hội do dự nào.

 
Hàng Mỹ Ngọc cũng không nhận, dặn dò: “Xe cũng tặng cho con rồi, làm gì có chuyện trả tiền, mấy đồng tiền con kiếm được cứ tiết kiệm đi, cũng cho em gái con xài ít thôi, tiền sinh hoạt mẹ cho con bé mỗi tháng thế nào cũng đủ xài, nếu nó khóc lóc với con thì cũng kệ nó, chắc chắn là giả đó.”

 
Hàng Gia Chú thì không để ý chuyện này: “Đều là mấy món lặt vặt, con mua cho nói với nó tự mua cũng như nhau.”

 
“Vậy cuộn băng dính vụn mấy chục tệ gì đó cũng là đồ lặt vặt à? Nó mua một lần mười mấy cuộn, mua về cũng không dùng, hôm đó mẹ mượn muốn lấy để dán hộp chuyển phát nhanh nó cũng không cho, cứ giấu thứ đó trong ngăn kéo, có thứ gì mua về mà cần thiết không? Còn cả cái loại bùn dính sền sệt kia nữa, mấy chục tệ một hộp, cũng không biết chơi lâu có độc hại hay không, cái này không phải phí tiền à?”

 
Cái washi tape với slime mà(1) Hàng Mỹ Ngọc nói, Hàng Gia Chú cũng không hứng thú, nhưng Tuệ Hạnh lại rất thích hí hoáy.
 
(1)Băng keo giấy đủ màu sắc và chất nhờn ma quái.

 
Sở thích của con gái rất kỳ lạ, vô cùng thích sưu tập những thứ này.

 
Hễ là sở thích thì chắc chắn đó cũng là đốt tiền, Hàng Gia Chú trẻ tuổi, hiểu được kiểu sở thích này của Tuệ Hạnh hơn bố mẹ.

 
Anh biết chắc chắn Hàng Mỹ Ngọc sẽ không hiểu, cũng không định nói giúp Tuệ Hạnh, trực tiếp gật đầu nói được.

 
Tuệ Tranh Vanh vừa ngồi bên cạnh nghe Hàng Mỹ Ngọc than phiền vẫn luôn không lên tiếng, vì ông cũng là một trong những kẻ đầu têu thói xấu dung túng cho sở thích kỳ lạ của Tuệ Hạnh, cho nên lựa chọn thông minh là giữ im lặng.

 
Cho đến khi Hàng Mỹ Ngọc nói xong, sau đó ông mới mở miệng: “Tiết kiệm tiền đợi sau này có bạn gái cho con bé xài. Con chưa từng yêu đương con không hiểu, cái chuyện quen bạn bè này vô cùng phí tiền, nhất là đối với đàn ông.”

 
Tuệ Tranh Vanh bày ra bộ dạng người từng trải.

 
Hàng Mỹ Ngọc liếc xéo chồng, không nói gì.

 
Khi Hàng Gia Chú về phòng định tự cất giấy nợ, đúng lúc đụng phải Tuệ Hạnh mặc váy ra khỏi phòng, con nhóc này mặc váy liền màu trắng, dây vai buộc thành hai nơ bướm lớn, làm điệu bộ chớp chớp mắt với anh.

 
“Thế nào? Bạn cùng phòng của em chọn giúp em ở trên mạng đó.”

 
Trước đây lúc huấn luyện quân sự đều mặc quần áo giống nhau.

 
Bây giờ đổi về đồ thường ngày, cô lại vừa vào đại học, ý muốn ăn diện chỉ tăng không giảm, giống như mọi cô gái trẻ đã không còn hài lòng với dáng vẻ mộc mạc đơn giản của mình nữa.

 
Một người đàn ông như Hàng Gia Chú cũng không quan tâm cô mặt gì.

 
Nhưng thật sự không muốn ngày nào cũng từ thật xa chạy đến khu trung tâm để đi ăn với cô.

 
Đột nhiên anh có một loại ảo giác mãnh liệt như cải xanh không chịu được khống chế, muốn tự mình chui ra khỏi lòng đất.

 
Mà nông dân họ Hàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn trộm rau ngoài hàng rào đang chăm chăm ngấp nghé vườn rau của anh.

 
Thế là anh nói một cách hời hợt: “Mặc cái thứ gì đây, trắng từ trên xuống dưới, vội về chịu tang à?”

 
“…”
 
*
 
Hôm sau, Tuệ Hạnh ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi, lúc tỉnh dậy bố mẹ đã ra ngoài rồi.

 
Vốn dĩ cô muốn đi gọi Hàng Gia Chú dậy, vì cô biết người này còn ngủ nướng hơn cô.

 
Kết quả Hàng Gia Chú đã đứng trước cửa thay giày.

 
Trong tay anh còn đang cầm túi máy tính.

 
Tuệ Hạnh mơ hồ đoán được chút gì đó.

 
“Anh phải đến công ty hả?”

 
Hàng Gia Chú thấy cô tỉnh rồi, vẻ mặt có chút ngại ngùng: “Dậy rồi à?”

 
“Hôm nay anh cũng phải tăng ca à?”

 

“Chuỗi liên kết bên ngoài đang làm xảy ra chút vấn đề, anh tự mình đi xem thử”  Hàng Gia Chú ho khan một tiếng, hỏi cô: “Em không ngủ nữa à?”

 
Tuệ Hạnh phớt lờ anh, trực tiếp quay đầu đi.

 
Mắt thường cũng thấy được cô giận rồi.

 
Anh định thương lượng với cô: “Hay là tuần sau đi?”

 
“Tuần sau không rảnh.”

 
Nói xong cô liếc nhìn anh lạnh nhạt, xoay người đi.

 
Hàng Gia Chú xỏ giày xong đè lên đế giày, có chút bối rối, tình hình bây giờ chính là đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

 
Thôi đi vậy, con nhóc này không phải một lát là có thể dỗ được.

 
Đứng ngơ ngác mấy phút, Tuệ Hạnh ngậm bàn chải đánh răng trong miệng rồi đi qua.

 
“Sao anh còn chưa đi?”

 
“Đi ngay đây.”

 
Tuệ Hạnh liếc nhìn anh không có tình cảm gì, sau đó bỏ đi.

 
Hàng Gia Chú gãi mặt, cuối cùng lấy điện thoại ra định gọi cho mấy người bạn, xem hôm nay có ai rảnh hay không.

 
Vốn dĩ là muốn tìm bạn nữ, lướt danh bạ một vòng cũng không thân với ai như thế.

 
Hết cánh, anh điện thoại cho Lão Hầu, Lão Hầu không nghe máy, đoán là còn đang ngủ.

 
Sau đó lại gọi cho hai cậu bạn khác, hôm nay hai cậu bạn cũng hẹn hò với bạn gái, chắc chắn không thể mang theo một cái bóng đèn nhỏ bên cạnh.

 
Cuối cùng gọi cho Thẩm Tư Lam.

 
Đoán chừng Thẩm Tư Lam vừa thức dậy, giọng nói mang theo giọng mũi, lười nhác: “Gì đó?”

 
“Hôm nay cậu rảnh không?”

 
“Hẹn Trương Tam lát nữa đi ăn Hai di lao rồi.”

 
Hàng Gia Chú không hiểu: “Sao cậu lại đột nhiên mời Trương Tam ăn Hai di lao vậy? Không đúng, cậu chỉ mời cậu ta ăn không mới học trưởng của cậu ăn à?”

 
Thẩm Tư Lam mất kiên nhẫn ngắt lời của anh: “Cậu có gì thì nói nhanh.”

 
Hàng Gia Chú xua tan ý nghĩ vừa nãy, thuận miệng bịa chuyện: “Ồ, chỉ là đột nhiên muốn gọi cậu dậy.”

 
Bên kia im lặng mấy giây, quăng ra hai chữ: “Bệnh à.”

 
Sau đó cúp điện thoại.

 
Anh cất điện thoại vào, phát hiện không biết Tuệ Hạnh đã đứng trước mặt anh từ khi nào.

 
Lần này cô đánh răng xong, cầm chai sữa bò trên tay, cắn ống hút hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi?”

 
Hàng Gia Chú ấn mi tâm, nói: “Anh thật sự phải đến công ty một chuyến.”

 
“Em cũng đâu nói không cho anh đi.”

 
Tuệ Hạnh bỉu mỗi, nói nhỏ.

 
Hàng Gia Chú lườm cô, hơi buồn cười: “Qua mấy phút thì đến hỏi anh, em tưởng anh mù à?”

 
Tuệ Hạnh không nói lời nào, xông thẳng tới giơ chân hung hăng giẫm lên giày của Hàng Gia Chú.

 
Đầu ngón chân của Hàng Gia Chú đau đến mức hét lên một tiếng thật lâu.

 
“Em…”

 
Muốn mắng cô cuối cùng cũng không mắng được, nói cho cùng thì mình không hợp đạo lý.

 
Mặt Tuệ Hạnh không cảm xúc: “Coi chừng ra ngoài bị xe tông chết.”

 
“…”

 
Hàng Gia Chú nghĩ, trở về dỗ từ từ vậy, sau đó lái xe đi.

 
Thấy anh hai đi thật, lúc này Tuệ Hạnh giận thật sự, ngay tức thì cầm gối ôm trên sô pha lao ra cổng đập tàn nhẫn.

 
Sau khi gương mặt ủ rũ bình tĩnh lại, Tuệ Hạnh nhặt gối lên để ngay ngắn.

 
Cô ngồi phịch trên sô pha, nghĩ xem hôm nay làm chút gì đó để giết thời gian, xem chương trình nghệ thuật mới ra gần đây, hay là chơi game.

 
Trong phòng ngủ còn treo váy cô lựa chọn kỹ càng hôm qua.

 
Xem mình hứng thú tràn trề ngay cả đồ mặc cũng chuẩn bị xong, thậm chí còn đặc biệt xem video học cách tết tóc đẹp, khi mọi việc đã sẵn sàng thì bị người ta thất hứa, trong lòng sẽ rất mất mác, thậm chí loại cảm giác mất mác này còn lớn hơn tức giận.

 
Vừa nãy nghe Hàng Gia Chú điện thoại.

 
Đột nhiên Tuệ Hạnh ngồi bật dậy, hẹn Trương Tam ăn Hai di lao sao?

 
Bỗng nhiên cô bị suy nghĩ hoang đường mà lớn gan của mình dọa sợ.

 
Cũng không biết có phải là ai kia không, hơn nữa trong thành phố nhiều nhà hàng Hai di lao như vậy, cô liều lĩnh đi qua một mình, xác suất vồ hụt tạm thời không nhắc tới, hơn nữa cũng mặt dày quá rồi.

 
Làm như tên cuồng theo dõi vậy.

 
Tuệ Hạnh nhắc nhở bản thân hãy mau quên đi suy nghĩ này.

 


 
Sau đó đợi đến giờ ăn trưa, cô vừa hận bản thân vô dụng, vừa thu dọn xong sẵn sàng ra ngoài.

 
Trong thành phố nhiều nhà hàng Hai di lao như thế, Tuệ Hạnh chọn một nhà hàng cách đại học Thanh Hoa khá gần, hai người đàn ông cùng ra ngoài ăn cơm, làm thế nào tiện thì làm thế đó, chắc sẽ không cố ý chọn nơi xa để ăn đâu.

 
Cô đã tìm được nhà hàng Hai di lao này theo trên bản đồ nói.

 
Ở tầng năm của một siêu thị tầm trung, tầng năm là tầng chuyên ẩm thực trong siêu thị, cuối tuần người rất nhiều, không ít lối vào của nhà hàng đều đã chật kín người, mọi người đều đang xếp hàng đợi gọi số.

 
Lối vào của Hai di lao cũng đầy ắp cả người.

 
Tuệ Hạnh lấy số ngồi đợi ở cửa, cô ngẩng dài cổ nhìn phía trong tủ kính, thật sự quá nhiều người, đương nhiên cũng không tìm thấy gì cả.

 
Tuệ Hạnh bóc túi bim bim ra ăn, quét mã trên điện thoại hiển thị phải xếp hàng cô còn phải đợi hơn nửa tiếng nữa.

 
Thật sự không có chuyện làm, Tuệ Hạnh dứt khoát order dịch vụ làm móng miễn phí.

 
Lần đầu tiên cô làm cái này, cũng không dám làm sặc sỡ quá, chỉ để chị làm móng tô cho cô một lớp sơn bóng.

 
Tay Tuệ Hạnh vốn dĩ đã trắng, trên sơn móng còn có một lớp kim tuyến li ti, làm tôn lên đôi tay của cô càng trắng hơn.

 
Cô cảm thấy rất đẹp.

 
Chị làm móng cũng nói màu sắc này rất hợp với cô.

 
Cô còn chụp ảnh gửi vào nhóm phòng ký túc.

 
【Thế nào】

 
【[Hình ảnh]】

 
Giáo sư Mạnh:【Ngưỡng mộ ghê, quả nhiên là tay trắng sơn màu gì cũng đẹp】

 
Bánh dày:【Đẹp, hơi giống màu quả đào đó】

 
Nhiều tiền:【Nhìn trông rất ngon, tới muốn ăn đào rồi】

 
Sau khi cuối cùng cũng xếp hàng đến Tuệ Hạnh, phục vụ hỏi cô có phải một người hay không.

 
Cô nói phải.

 
Sau đó phục vụ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.

 
Một người ăn chọn quá nhiều cũng không tốt, Tuệ Hạnh đa phần đều chọn thịt, dù sao cô mang theo thẻ sinh viên có thể giảm giá, ăn nhiều quá cũng không sợ.
 
Đợi sau khi thịt bò thái mỏng cô thích ăn nhất được mang lên, dường như Tuệ Hạnh đã quên mất rốt cuộc mình đến Hai di lao để làm gì, bây giờ cô đã đói rồi, những gì cô nghĩ đến đều là mau chóng ăn cho nó.

 
Thịt bò cho vào miệng, cô hoàn toàn quên mất mục đích của mình.

 
Kết quả mục đích đến rồi.

 
Một trong những huyền học cuộc sống, khi càng muốn tìm cái gì, thì càng không tìm được, đợi khi không muốn nữa, thì lại tự ló đầu ra.

 
Vốn dĩ Thẩm Tư Lam đi qua con đường này để lấy dưa hấu, kết quả nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi ở vị trí, một mình ăn rất say sưa.

 
“Học muội?”

 
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, suýt chút là Tuệ Hạnh bị sặc dầu cay rồi.

 
Cô ngẩng đầu lên, Thẩm Tư Lam cầm dĩa trái cây trong tay, đang nhìn cô.

 
“…”

 
Tuệ Hạnh vội vàng nuốt thịt trong miệng xuống, nhỏ giọng chào hỏi: “Học trưởng.”

 
“Một mình em hả?” Hắn hỏi.

 
Tuệ Hạnh theo bản năng cảm thấy không thể nói thật, hơn nữa bị người quen bắt gặp đến ăn lẩu một mình, chuyện này khó xử lắm.

 
Hắn sẽ cảm thấy tính cô quái gở không kết giao 
được bạn bè không?

 
Để tránh phá hỏng hình tượng của mình trong lòng hắn, Tuệ Hạnh chọn nói dối.

 
“Bạn em phải trễ chút mới đến.”

 
Sau đó mỉm cười với hắn.

 
Thẩm Tư Lam liếc nhìn cách ăn mặc hôm nay của cô.

 
Váy nhỏ màu trắng, góc vai gầy gò trắng nõn, hai dây thắt hình nơ bướm yên lạnh rũ trên vai cô.

 
Dường như còn cố ý để mái, sợi tóc xoăn nhỏ tinh nghịch ngắn ngủn bên tóc mai, mái tóc dài được tết bím lỏng để sang một bên, trên dây buộc để tết tóc còn đính một viên trân châu.

 
Trong tay cô gái nhỏ còn dàng cầm đũa, móng tay tròn mượt trắng hồng hiện ra sáng vô cùng dưới ánh sáng dưới khung cảnh ánh sáng mờ nhạt của nhà hàng, màu hồng vô cùng nhạt, rất hợp với cô.

 
Ăn mặc không khoa trương, nhưng lại rất thu hút người khác, khắp nơi đều là máy chú ý.

 
Thẩm Tư Lam không hiểu những thứ này.

 
Nhưng hắn biết, những trang sức nhỏ tinh xảo này của con gái, khi đặt trên người cô thì vô cùng thu hút người khác.

 
Hắn thu tầm mắt lại, mặt ủ rũ, không có tâm trạng gì hỏi cô: “Bạn trai?”

 
“Hả?”

 
Tuệ Hạnh bị hỏi.

 
Nói bạn trai hay nói bạn gái đây? Hay là nói không nam không nữ nhỉ?

 
Quấn quýt câu hỏi nhỏ này cả buổi, cho đến khi phục vụ cầm một con gấu bông đi qua với khuôn mặt tươi cười, giúp cô trả lời câu hỏi này.

 
Không biết giới tính của con gấu này là nam hay nữa, dù sao cũng không phải người.

 
“Em gái ơi, chị tìm cho em một người bạn ăn cùng em, để nó cũng ăn với em nhé.”

 
Sau đó đặt gấu bông vào vị trí đối diện.

 
“…”

 
Thấy Thẩm Tư Lam bên cạnh cầm dĩa trái cây đứng đó, phục vụ lại quan tâm hỏi: “Xin hỏi sao vậy à? Có phải dưa hấu không được tươi không?”

 
Thẩm Tư Lam: “Không phải.”

 
Phục vụ: “Vậy có yêu cầu thì gọi tôi bất cứ lúc nào, chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

 
Tuệ Hạnh lúng túng hận không thể lập tức chết tại chỗ.

 
Nhưng hình như Thẩm Tư Lam chê lòng muốn chết của cô không đủ kiên định, muốn tiễn cô một đoạn, kéo dài giọng điệu không thể nghiêm chỉnh hơn hỏi cô: “Học muội, không giới thiệu người bạn phi nhân loại này của em với anh chút à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play