Chương 21

 
Đang định bước lên nói chuyện mấy câu với Thẩm Tư Lam, thì có một âm thanh tùy tiện xen vào.

 
Trương Tam bê dĩa thức ăn từ chỗ khác qua, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Tư Lam rồi dừng lại, liếc nhìn món mà hắn lấy, cảm nhận giống hệt với Hàng Gia Chú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Cậu ăn sườn tới nghiện rồi hả?”

 
Thẩm Tư Lam nói: “Ăn cũng ngon lắm.”

 
“Vậy sao? Không phải đồ ngọt à?” Trương Tam nửa tin nửa ngờ, vốn dĩ cũng đã lấy xong hai món mặn một món chay, lại cảm thấy chắc Thẩm Tư Lam sẽ không lừa cậu ta, thế là lại mang dĩa thức ăn tiến đến quầy, miệng thì nói: “Dì ơi, cho cháu phần sườn.”

 
Thì ra ăn sườn đúng là sẽ lây truyền.

 
Thẩm Tư Lam đã thấy Hàng Gia Chú, trên gương mặt không có cảm xúc gì, bình tĩnh nhìn Hàng Gia Chú đi về phía mình.

 
“Gần đây tỷ lệ chúng ta chạm mặt hơi cao đó.” Hàng Gia Chú nói.

 
“Ò” Thẩm Tư Lam đồng ý ngắn gọn, sau đó hỏi, “Ăn chung không?”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn chung cũng được” Hàng Gia Chú liền nhìn Trương Tam, “Đuổi thằng nhãi này trước đi rồi nói.”

 
Trương Tam tủi thân vô cùng, bê dĩa ngoắc đuôi nịnh hót Hàng Gia Chú, “Đừng nói vậy mà học trưởng, đàn ông con trai rộng rãi chút đi.”

 
Hàng Gia Chú hỏi lại: “Anh còn không đủ rộng rãi à? Nếu anh keo kiệt thật thì cậu còn đứng đây với tay chân nguyên vẹn ư?”

 
“…”
 
Trương Tam chỉ đành nói: “Em thề, sau này Tuệ học muội chính là em gái của em, mặc dù em và em ấy không có quan hệ huyết thống, nhưng em sẽ đối xử với em ấy như em gái ruột, chỉ cần em có ăn, thì tuyệt đối sẽ không để Tuệ học muội phải đói, mọi hành động bảo vệ em gái kiên quyết noi gương theo anh ruột Hàng Gia Chú, thực hiện trò giỏi hơn thầy.”

 
Hàng Gia Chú im lặng chốc lát, trầm giọng nói: “Tuổi em gái anh còn nhỏ, đừng kiếm chuyện lung tung với nó. Noi gương theo anh thì khỏi đi, bình thường khi anh không ở khu trung tâm, cậu với Thẩm Tư Lam giúp anh để ý nó nhiều hơn là được rồi.”

 
Trương Tam cúi rạp người: “Yes sir!”

 
Sau đó đẩy vai Thẩm Tư Lam, “Lam ca, cậu cũng thể hiện chút đi.”

 
Thẩm Tư Lam rũ mí mắt, chậm rãi nói: “Không phải tôi vẫn luôn chú ý sao?”

 
“Đúng đó, cậu là trợ lớp của em ấy mà” Trương Tam lại nghĩ đến gì đó, đi đến bên cạnh Thẩm Tư Lam dò hỏi, “Lam ca, Hai di lao còn mời không?”

 
Thẩm Tư Lam gật đầu: “Mời.”

 
Hai mắt Trương Tam bỗng dưng phát sáng, vốn chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không ngờ Thẩm Tư Lam nói là làm thật.

 
Không hổ là người đàn ông chân thật trong ký túc xá bọn họ!

 

Không hổ là Lam ca!

 
“Vậy khi nào chúng ta đi vậy?”

 
“Đợi huấn luyện quân sự xong.”

 
Trương Tam gật đầu: “Ồ, vậy không còn mấy bữa nữa.” Cậu ta đợi được.

 
Trái lại câu nói của cậu ta đã nhắc nhở hai người còn lại.

 
Đoạn đường ba nơi(1) trong mấy ngày gần đây, dường như mỗi ngày đều lặp lại những việc giống nhau, thậm chí ngay cả huấn luyện quân sự sắp kết thúc cũng không biết.
 
(1)Đi qua đi lại giữa ba nơi: Nhà(Ký túc xá), trường học(công ty), căn tin.

 
Các tân sinh viên đã bắt đầu luyện tập ma trận trên nghi thức diễu hành, không tới mấy ngày là nghi thức diễu hành kết thúc, khóa huấn luyện quân sự của bọn họ cũng hoàn toàn kết thúc.
 
*
 
Tuệ Hạnh phát hiện gần đây cô luôn gặp được Thẩm Tư Lam.

 
Lần này hắn và học trưởng Trương Tam cùng nhau đi đến chiếc bàn, học trưởng Trương Tam nhiều chuyện hơn so với Thẩm Tư Lam và hai bạn cùng phòng khác, vừa ngồi xuống đã nói chuyện với cô không ngớt.

 
Tóm lại chính là nói sau này cô chính là em gái của Trương Tư Duệ, có thắc mắc thì có thể tìm cậu ta giúp đỡ bất cứ lúc nào.

 
Tuệ Hạnh rất cảm kích lòng tốt của học trưởng Trương Tam, nhưng cô biết ông trời sẽ không cho không ai cái gì.

 
Vẻ mặt cô hơi lo lắng hỏi: “Học trưởng Trương Tam, có phải anh bị ai uy hiếp rồi không?”

 
Trương Tam lập tức lắc đầu: “Làm gì có chứ. Anh đã nghĩ kĩ rồi, phải lấy anh trai em làm gương, ra sức thực hiện tốt như anh ấy.”

 
Hàng Gia Chú hừ kiêu ngạo một tiếng.

 
Thẩm Tư Lam không nói gì, cúi đầu nhấc đầu đũa, cằm hơi căng.

 
Tuệ Hạnh chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Lấy anh trai em làm gương hả?

 
Trương Tam gật đầu: “Đúng vậy, anh có…”

 
Hai chữ tự tin còn chưa kịp nói ra, Tuệ Hạnh nghi ngờ hỏi:

 
“Anh ấy xứng sao?”

 
“Hả?”

 
Hàng Gia Chú cười nói: “Trương Tam, sau này nó là em gái của cậu, lúc nên đánh thì tuyệt đối đừng khách sáo, nghiêm túc dạy nó cách cư xử thế nào.”

 
Trương Tam nào dám.

 
Nhưng ai cũng không dám đắc tội, chỉ đành lựa chọn im lặng.

 
Khi ăn cơm xong đi trả dĩa thức ăn, vì vừa nãy chọc giận Hàng Gia Chú, nên hôm nay anh không dọn dĩa đồ ăn giúp cô, Tuệ Hạnh chỉ đành tự làm.

 
Cô lấy dũng khí đi đến bên cạnh Thẩm Tư Lam, tựa như vô ý hỏi anh: “Học trưởng, anh cũng thích ăn sườn xào chua ngọt hả?”

 
Vì cô đã phát hiện rất nhiều lần, Thẩm Tư Lam lấy đồ ăn giống như cô.

 
Ban đầu cho rằng là trùng hợp, sau vô số lần, thì rất khó để cô không nghĩ nhiều.

 
“Thấy em hay ăn” Hắn trả lời, “Anh nghĩ chắc mùi vị cũng được.”

 
Thì ra đúng thật là vì cô.

 
Tuệ Hạnh liền vui sướng, “Vậy anh thấy ngon không? Ngon không? Chắc chắn là ngon rồi.”

 
Cũng không biết rốt cuộc có phải hỏi hắn hay không, dù cho hắn có nói không ngon, cũng chưa chắc cô nghe lọt.

 
Bởi vì cô đã nhận định sườn xào chua ngọt rất ngon.

 
Thẩm Tư Lam gật đầu: “Ngon.”

 
Vì câu nói này, Tuệ Hạnh đã vui vẻ suốt buổi chiều, kể cả lúc huấn luyện diễu hành buổi chiều, người khác đều mệt mỏi khó nhịn, uể oải không có tinh thần gì cả, duy chỉ có cô là tinh thần dồi dào, lại được huấn luyện Trương khen mấy lần.
 
*
 
Thời gian huấn luyện quân sự của tân sinh viên nửa tháng cuối cùng cũng hạ màn.

 
Nói khó chịu thì cũng khó chịu, nói vui thì cùng vui.

 
Sau khi nghi thức diễu hành kết thúc vào ngày cuối, cuối cùng quân phục mặc nửa tháng cũng có thể cởi ra rồi.

 
Sĩ quan huấn luyện trước nay đều lén lút rời đi.

 
Sau khi nghi thức diễu hành kết thúc, bọn họ lặng lẽ tụ họp lại để rời khỏi, đeo ba lô hành lý ngồi xe buýt, sau đó đi khỏi mà không quay đầu lại.

 
Nhóm người Tuệ Hạnh khích lệ Vương Khả Từ đi tạm biệt huấn luyện Trương.

 
Có lẽ lần chia tay này, chính là lần gặp nhau cuối cùng của cuộc đời này.

 
Bên chiếc xe buýt mà sĩ quan huấn luyện tập họp, cuối cùng cô gái tính cách điềm đạm ít nói cũng đưa ra một quyết định dũng cảm nhất trong đời.

 
Cô ấy gọi huấn luyện Trương, tặng cho thầy ấy một album ảnh với danh nghĩa toàn thể sinh viên lớp ba.

 
Bên trong đều là hình ảnh của họ lúc huấn luyện quân sự.

 
Cảnh mọi người cố sức hét lên đến đỏ cả mặt khi thi hát hành khúc với lớp khác, liên hoan văn nghệ tối nho nhỏ các sinh viên đẩy huấn luyện lên sân khấu ca hát, bọn họ la hét không được hát hành khúc, huấn luyện Trương chỉ đành hát một bài tình ca hình như đến từ thế kỷ trước . 

 
Còn có bức ảnh một ngày trước nghi thức diễu hành, huấn luyện Trương bảo bọn họ biểu hiện cho tốt, sau đó mọi người cùng đỏ hết khóe mắt.

 
Bất luận nửa tháng này đối với sĩ quan huấn luyện hay với các tân sinh viên mới vào đại học, đều là hồi ức vô cùng tuyệt đẹp.

 
Huấn luyện Trương cười toét miệng vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn em.”

 
Mặt thầy rất đen, lộ ra hàm răng trắng vô cùng, khi mỉm cười có chút ngây ngô, nhưng lại lộ ra vẻ anh tuấn cởi mở.

 
“Thầy cũng có quà tặng em.” Huấn luyện Trương nói.

 
Sau đó thầy lấy một chuỗi chuông gió được đan lại bằng vỏ đạn từ trong balo ra.

 
Thẩm mỹ của đàn ông rất thần kỳ, chắc là muốn làm ra hiệu ứng cầu vồng, đã dùng len sợi đủ màu sắc để đan lại, thầy vung hai cái, chuông gió phát ra tiếng vang leng keng trong trẻo.

 
“Ở đại học học tập cho tốt, sau đó tìm một người bạn trai xứng với em.” Huấn luyện Trương dừng một lát, giọng nói dần dần nghẹn ngào, “Vương Khả Từ, em là một cô gái rất tốt, em xứng đáng với chàng trai tốt hơn.”

 
Đột nhiên Vương Khả Từ mở to mắt, có chút khó tin nhìn thầy ấy.

 
Cuối cùng huấn luyện Trương lộ hàm răng trắng mỉm cười với cô ấy, nói một tiếng tạm biệt với cô.

 
Xe buýt dần lăn bánh rời khỏi trường học.

 
Cho đến gặp mặt lần cuối, bọn họ cũng không nói rõ được với nhau.

 
Nhưng nói rõ hay không, cũng đã không quan trọng nữa.

 
Vương Khả Từ khóc lóc trở về ký túc xá, trong tay siết chặt chuỗi chuông gió kia.

 
Bạn cùng phòng vô cùng lo lắng, nghĩ rằng huấn luyện Trương đã nói gì đó quá đáng.

 
“Không có” Vương Khả Từ lắc đầu, “Người tớ thích, thầy ấy thật sự là một người tuyệt vời.”

 
Tuệ Hạnh bị thu hút tầm mắt bởi chuông gió trong tay cô ấy, hỏi đó là đồ huấn luyện tặng cậu à.

 
Vương Khả Từ bĩu môi: “Cũng không phải thứ gì đáng tiền.” Sau đó treo chuông gió bên cạnh bàn vô cùng quý trọng.

 
Mỗi lần ngồi vào chỗ, cũng có thể nhìn thấy nó.

 
Vương Khả Từ nói, trong bốn năm đại học, cô nhất định tìm một người bạn trai có tiền hơn, đẹp trai hơn huấn luyện Trương, sẽ tặng cô món quà quý giá hơn.

 
Nhưng bọn họ đều biết, sẽ không có món quà nào có thể thắng được chuỗi chuông gió vỏ đạn do huấn luyện Trương đích thân đan thành này.

 
Nửa tháng phóng phú lại đầy đủ, có người thì tình yêu kết thúc tan thành mây khói theo kỳ huấn luyện quân sự, có người gặt hái được một đám bạn tốt, phần lớn người mượn cơ hội này, cuối cùng đã quen với cuộc sống đại học, ý thức được mình đã là sinh viên đại học rồi.

 
Tuệ Hạnh chia sẻ cuộc sống đại học đến sớm với bạn bè cấp ba trên điện thoại.

 
Cô đã quen ba người bạn cùng phòng tính cách khác nhau, các bạn cùng phòng đều rất tốt, cô rất may mắn có thể phân vào một phòng với họ.

 
Có hai bạn cùng phòng đã sa vào bể tình trong nửa tháng ngắn ngủi này, trong đó một người vừa kết thúc, còn một người chưa bắt đầu, trước mắt chỉ là chôn vùi một hạt giống nho nhỏ trong đáy lòng.

 
Mà cô, dường như vẫn đang trì trệ không tiến.

 
Tuệ Hạnh nghĩ cô vẫn cần tích góp rất rất nhiều dũng khí, mới có thể tự nhiên thoải mái đứng trước mặt anh.

 
*
 
Cuối tuần đầu tiên sau khi huấn luyện quân sự kết thúc sắp đến.

 
Chỉ có Tuệ Hạnh là người địa phương, cuối tuần có thể về nhà, ba bạn cùng phòng khác định nhân lúc cuối tuần đi dạo trung tâm thành phố, trước khi đi còn hỏi Tuệ Hạnh làm không ít bài tập.

 
Cuối cùng đã đổi lại quần áo thường ngày của mình, Tuệ Hạnh đứng ở cổng trường đợi bố mẹ qua đón cô.

 
Không lâu lắm, một chiếc xe hơi mới toanh lại có chút xa lạ chạy qua.

 
Ban đầu cô vẫn không để ý, cho đến khi người trong xe mở cửa kính xe xuống gọi cô, cô mới phát hiện chiếc xe này là của nhà cô.

 
Hàng Mỹ Ngọc ngồi trên ghế phụ cười nói với cô: “Mau lên xe, chúng ta còn phải qua viện nghiên cứu đón anh hai con nữa.”

 
Tuệ Hạnh ngồi lên ghế sau, trang trí trong xe cũng mới tinh, mùi của bình xịt làm mát không khí vẫn chưa tan hết hoàn toàn, đây rõ ràng là một chiếc xe mới.

 
Bố mẹ ra thường ngoài công tác, thật ra chiếc xe của nhà bọn họ vốn dĩ cũng không dùng thường xuyên, để trong ga ra đóng bụi bặm.

 
“Sao lại đột nhiên mua xe mới vậy ạ?” Cô hỏi.

 
Tuệ Tranh Vanh nói: “Con xem chiếc xe này đẹp không? Mua cho anh hai con đó.”

 
Mua cho Hàng Gia Chú?

 
Cô gật đầu: “Xe này là anh hai tự chọn ạ?”

 
“Không phải” Hàng Mỹ Ngọc nói: “Là mẹ với bố tự mua giúp nó đó.”

 
Cho nên hôm nay cố ý lái qua, muốn xem xem Hàng Gia Chú có thích hay không.

 
Lái xe đến viện nghiên cứu, Hàng Gia Chú cũng nhìn thấy chiếc xe mới này, hỏi câu hỏi giống hệt Tuệ Hạnh.

 
Tuệ Tranh Vanh nói đây là xe tặng anh.

 
“Không phải có lúc con cần ra ngoài gặp khách hàng sao? Cứ đi tàu điện cũng không tiện, có xe rồi, sau này con đi đi lại lại ở trường cũng tiện, còn có thể tiết kiệm thời gian.”

 
Dường như lo lắng Hàng Gia Chú sợ họ tự chủ trương, trong giọng điệu của Tuệ Tranh Vanh mang theo chút cẩn thận dè dặt.

 
Hàng Gia Chú hít sâu một hơi: “Bây giờ con cũng tự mở công ty rồi, nếu thật sự phải dùng xe tự con sẽ mua, thật sự không cần bố mẹ mua giúp con.”

 
Hàng Mỹ Ngọc nói dịu dàng: “Gia Chú à, lúc đầu khi con mở công ty, vốn lập nghiệp bố mẹ cho con con cũng không cần, đều dùng thứ con tự tích góp, còn vay tiền sinh viên, cộng với vốn đầu tư từ học đệ kia của con mới mở được, mặc dù bây giờ có thành tựu nhỏ, không sợ không có dự án để nhận, nhưng còn phải lấy lợi nhuận để bù cho số tiền trước đây, đúng không? Cộng thêm con còn phải phát lương cho những bạn học trong công ty của con, còn phải chia hoa hồng cho cổ đông, bây giờ lấy tiền ra mua xe thật sự không phải việc sáng suốt, cho nên con đừng từ chối ý tốt của mẹ với bố con, được không?” 

 
Hàng Gia Chú mím môi, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn kiên trì: “Thật ra đi tàu điện cũng rất tiện.”

 
“Gia Chú, nếu con cảm thấy chúng ta là người một nhà, thì đừng kiên trì những thứ này với bố mẹ, bố và mẹ con đều vì tốt cho con, chuyện này cứ nghe theo bố mẹ. Con nhận lấy chiếc xe này trước, bảng số và bảo hiểm bố đã làm xong giúp con rồi, còn về phí bảo dưỡng mỗi tháng, con cứ gửi thẳng hóa đơn cho bố là được.”

 
Hai vợ chồng một mềm một cứng khuyên bảo, chớp mắt Hàng Gia Chú đã không còn sức chống đỡ.

 
“Cảm ơn bố mẹ.” Cuối cùng Hàng Gia Chú nói.

 
Tuệ Hạnh thấy chuyện này đã được giải quyết, dịch mông ngồi bên cạnh Hàng Gia Chú, kéo cánh tay anh rồi nói: “Sau này anh có xe, thì không viện cớ lười biếng không đưa đón em nha?”

 
Hàng Gia Chú không rút cánh tay lại, cười nhạt: “Sao cứ cảm thấy anh có xe rồi, người có lợi nhiều nhất lại là em vậy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play