Tô Diệu kéo Trác Vong Ngôn lên xe rồi ngồi vào cạnh anh: “Vậy đành phiền đồng chí cảnh sát đưa chúng tôi về!”
Trác Vong Ngôn trông không khỏe nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, ngón tay đặt hờ lên cánh tay Tô Diệu.
Không thể không nói, nếu lúc này Trác Vong Ngôn có ôm chặt cô đi nữa cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, vì khi một người bị bệnh thì sẽ theo bản năng dựa dẫm vào người khác. Nhưng Trác Vong Ngôn không như thế, dù có không khoẻ, anh vẫn rất lịch thiệp.
Tô Diệu nhớ lại mấy lời nhận xét của đám quỷ trong nhà về Trác Vong Ngôn, cảm giác như cô ngày càng thích anh hơn.
Lâm Thư Lê hỏi: “Đều ở An Cư? Hai người là gì của nhau?”
"Hàng xóm." Tô Diệu đỏ mặt giới thiệu.
Trong một khoảnh khắc, Tô Diệu ngại Lâm Thư Lê suy nghĩ nhiều, rồi dán nhãn hoa tâm lên đầu cô khi bắt gặp cô và một người đàn ông khác ở cùng nhau như hầu hết đàn ông đi xem mắt khác.
Nhưng Lâm Thư Lê dường như không để ý đến mối quan hệ giữa Tô Diệu và hàng xóm của cô, việc anh ta tò mò cũng không phải về chuyện nam nữ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT