Hạ Hề trốn trong phòng bếp làm cơm, nghe thấy An An trong phòng khách còn đang quấn lấy Phó Nam Cẩm nói chuyện ngày quốc tế thiếu nhi, thật lâu sau mới có thể nghe thấy Phó Nam Cẩm ấp úng đáp một câu có lệ. Hạ Hề âm thầm hạ quyết tâm, cô phải khoanh tay đứng nhìn chuyện này, cô không muốn đi biểu diễn tiết mục gì đâu, mấy trò khỉ này không thích hợp với một thiếu nữ như hoa là cô.

Hạ Hề rửa sạch đồ ăn rồi cắt, đặt hành gừng tỏi lên trên tấm thớt, nấu cơm, sau đó mở cửa phòng bếp gọi một tiếng: "Phó Nam Cẩm đến đây nấu cơm.''

Phó Nam Cẩm bị An An quấn lấy, nghe thấy giọng nói của Hạ Hề lập tức thở phào nhẹ nhõm một tiếng: "An An, con tự chơi nhé, ba đi nấu cơm.''

An An là một đứa trẻ nghe lời, buông tay Phó Nam Cẩm ngoan ngoãn nói: "Dạ, ba làm nhanh một chút, ba còn phải chơi đồ chơi với con nữa.''

"Được.'' Phó Nam Cẩm nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chuyện rắc rối này, nhìn bóng lưng hình như còn hơi chật vật.

Hạ Hề dựa vào cửa bếp cầm một bịch khoai tây chiên vừa ăn vừa cười nhạo anh: "Chà, cũng có chuyện sếp Phó phải sợ sao?"

Phó Nam Cẩm liếc cô một cái, đóng cánh cửa sau lưng cô lại, bình thản nói: "Đừng để An An nhìn thấy cô ăn quà vặt."

Hạ Hề nhăn mũi: "Anh đúng là thực thi mệnh lệnh của mẹ tôi vô cùng triệt để nhỉ, tôi thấy anh cũng không giống người hay nghe lời mà?"

Hạ Hề nói xong lại bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, cố tình nhai lớn tiếng chọc tức anh.

Phó Nam Cẩm cho dầu vào nồi nóng, cho thịt băm vào đảo đều xào lên: "Trước khi ăn cơm không được ăn đồ vặt, tôi phát hiện cô..."

Phó Nam Cẩm kéo dài giọng điệu nhưng đột nhiên không nói nữa.

"Tôi làm sao?" Hạ Hề cảm thấy nhất định là anh không nói được lời gì hay, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

"Tôi phát hiện cô rất gầy.'' Phó Nam Cẩm nhìn cô, ánh mắt từ khuôn mặt cô nhìn lướt xuống một đường.

Hạ Hề bị anh nhìn trong lòng sợ hãi, lùi về sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn anh.

Phó Nam Cẩm thu hồi ánh mắt: "Nhưng chẳng cần lo, mỗi ngày cô đều ăn khoai tây chiên chocolate, mấy ngày nữa có thể tăng hơn hai cân rưỡi... Bỏ rau cần vào đi.'' Phó Nam Cẩm bảo cô.

Hạ Hề đổ rau cần vào trong nồi, 'xèo' một tiếng, Hạ Hề phản ứng rất nhanh kịp nhảy lùi ra xa, cầm lấy một cái nắp đậy lên nồi, vẫn không quên nghiêng đầu hừ nhẹ Phó Nam Cẩm một tiếng: "Anh đừng khích tôi, tạng người tôi ăn không mập, ăn bao nhiêu cũng không béo!''

"... Vậy thì tốt rồi.'' Phó Nam Cẩm bất đắc dĩ, "Cô tránh ra.''

Hạ Hề tránh ra khỏi chỗ đó, Phó Nam Cẩm mở nắp nồi, dùng xẻng đảo lật hai lần, dặn cô: "Cho thêm chút muối.''

Hạ Hề lặng lẽ nhét bịch khoai tây chiên vào tủ bát bên cạnh, múc một muỗng muối: "Nhiêu đây đã đủ chưa?"

"Hơi nhiều.''

"Còn thế này?"

"Ừ, được rồi.''

Hạ Hề nghe thấy tiếng máy hút khói chạy trong bếp, vừa ngửi mùi dầu mỡ đã khiến người ta đau đầu, cô chống cằm suy tư.

Dáng người Phó Nam Cẩm rất cao, chắc cũng phải cao đến 1m85. Một người đàn ông như thế đứng trong bếp, mặc áo ba lỗ màu đen khoe da lộ thịt, đường nét cơ thể vững chắc khỏe mạnh, mặt mũi đẹp trai. Kiểu người này vốn phải mặc đồ vest thắt caravat ngồi trong phòng làm việc giả vờ làm một người đàn ông lịch sự biến thái, mà lại đi cầm một cái xẻng xào nấu thịt băm với rau cần, thật sự... Vô cùng không liên quan, lại hết sức hài hòa.

Hạ Hề đánh giá Phó Nam Cẩm không dè chừng gì, sao Phó Nam Cẩm có thể không nhận ra ánh mắt trắng trợn như vậy, mặt anh không đổi sắc nói một câu: "Cô ra ngoài trông con đi.''

"Tôi không thèm ra đâu.'' Hạ Hề mỉm cười như hồ ly nhỏ, "Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tham gia lễ quốc tế thiếu nhi đâu, đó là chuyện của anh không có chút liên quan đến tôi, đừng hòng kéo tôi xuống nước.''

Bàn tay cầm xẻng của Phó Nam Cẩm hơi dừng lại, có một số việc anh không muốn so đo với Hạ Hề. Nhưng chuyện ngày lễ quốc tế thiếu nhi này thật sự là không vui, tất nhiên phải so đo: "Cô giáo nói cần phụ huynh tham dự, tay tôi không cử động được, mà cô là mẹ An An.'' Ngụ ý chính là anh là người bị thương, chỉ còn cô có thể tham gia.

Dường như Hạ Hề đã sớm dự đoán được anh sẽ nói như vậy, liền yên lặng nhìn anh, nụ cười tươi treo trên khóe miệng, trong đôi mắt tràn ngập sự gian xảo: "Được thôi, cũng không phải là không được, vậy chúng ta chia nhau làm việc. Tôi tham gia lễ quốc tế thiếu nhi, còn từ giờ trở đi việc cho An An tắm rửa ăn uống đến việc đón con tan học đều giao cho anh. Cha con hai người không phải vô cùng lợi hại sao, tắm rửa còn có thể giúp đỡ nhau, đúng rồi, buổi tối đi ngủ, anh phải cẩn thận kẻo An An đạp trúng tay anh, còn phải liên tục để ý nó có đạp chăn hay không, nếu không sẽ bị cảm.''

Phó Nam Cẩm: "..."

Hạ Hề: "Thế nào, quyết định vậy nhé?"

Phó Nam Cẩm yên lặng nhìn cô một lát mới chậm rãi mở miệng: "... Để tôi suy nghĩ một chút.''

Hạ Hề nghe thấy thế, trong đầu nhất thời như có hoa nở rực rỡ, má ơi, từ khi tỉnh lại đây là lần đầu tiên cô chiến thắng sau vô số lần đấu khẩu với Phó Nam Cẩm, hơn nữa còn toàn thắng, chiến thắng hoàn toàn thuyết phục.

Hạ Hề phấn khích suýt nhảy lên, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, suy cho cùng kiêu ngạo khiến người ta lùi bước. Cô cần nỗ lực nhiều hơn khi đối phó với Phó Nam Cẩm, dẫu sao thì tâm tư người này rất phức tạp, cô là thỏ trắng nhỏ vừa bước chân vào xã hội vẫn nên cẩn thận.

"Được rồi, lấy đồ ăn ra đi.'' Phó Nam Cẩm nói.

"Được thôi.'' Hạ Hề cười tủm tỉm, bây giờ cô tràn ngập nhiệt tình.

Không thể dọn đồ ăn, Phó Nam Cẩm mở cửa phòng bếp ra nhìn thoáng qua, thấy An An đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn vẽ tranh mới trở về phòng bếp.

Hạ Hề đã rửa nồi xong: "Xong rồi, mời ngài bắt đầu món thứ hai.''

Làm xong một bữa cơm xấp xỉ hơn một giờ, nói thật Hạ Hề không thích nấu cơm, cảm thấy nấu rất lãng phí thời gian. Nhất là tình hình bây giờ cô không làm còn để một người bị gãy tay như Phó Nam Cẩm làm, càng cảm thấy mỗi ngày nấu cơm thật mệt mỏi.

Hạ Hề suy nghĩ, hai mắt bất ngờ sáng lên: "Phó Nam Cẩm, chúng ta thuê người giúp việc đi.''

Hạ Hề suy nghĩ đến điều này, cả người đều vui vẻ, sau khi có giúp việc tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng rồi.

"Hôm nay tôi thấy doanh thu của nhà hàng không tệ, tôi cũng không nghe Hàn Phỉ nói có xác nhập với công ty của anh, cho nên với điều kiện kinh tế của chúng ta vẫn được, tôi cảm thấy có thể gánh vác phí trả cho giúp việc..."

Hạ Hề càng nói càng cảm thấy cách này dùng được, mặt mũi đầy tươi cười, thuê người giúp việc nấu cơm quét dọn vệ sinh, còn có thể mời y tá trẻ chăm sóc cho An An. Nếu vậy mỗi ngày cô chỉ cần chú tâm việc chơi bời là được, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trở thành người có nhà có xe có người giúp việc, vừa ngủ dậy đã trở thành một doanh nhân.

Nghĩ như thế, Hạ Hề hận không thể ngửa đầu cười to ba tiếng.

"Không được, tôi không đồng ý.''

Lời nói lạnh lùng giống như một bồn nước chứa cả băng đá và nước lạnh rót xuống đầu cô.

Hạ Hề khó tin nhìn Phó Nam Cẩm, vô cùng không hiểu: "Vì sao?"

Phó Nam Cẩm tắt máy hút mùi, giọng nói cũng rõ ràng: "Tôi không thích sống với người lạ trong cùng một nhà.''

"Để mà nói thì tôi và anh cũng là người xa lạ.'' Hạ Hề thở phì phò, vất vả lắm mới tìm ra được một cách giải quyết hoàn mỹ thì lại bị phủ quyết.

Phó Nam Cẩm đứng trước mặt Hạ Hề, cao hơn cô nửa cái đầu, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, Hạ Hề cảm thấy có một sự áp bức mạnh mẽ kinh hồn đè lên cô.

Cô cảm thấy mình không thể thỏa hiệp, ngẩng đầu đối mặt với anh, cho dù thấy được sắc lạnh trong mắt anh nhưng vẫn không hề sợ sệt.

Sau một lát Phó Nam Cẩm và cô nhìn nhau, anh hỏi cô: "Cô muốn thuê người giúp việc làm gì?"

"Tôi không thích nấu cơm, mùi dầu mỡ quá nặng, làm hại tóc. Tôi cũng không thích rửa bát, nước rửa chén làm hư da tay.'' Hạ Hề hùng hồn.

"Được, sau này cô không cần vào phòng bếp, tôi tự làm cơm. Trước khi tay tôi lành, tôi sẽ bảo Hàn Phỉ mua máy rửa bát, không cần cô rửa, giặt quần áo có máy giặt, tôi có thể thao tác, cũng không cần đến cô."

"..." Hạ Hề cắn môi, ra chiêu phủ đầu: "Mẹ tôi nói quần áo của An An không thể dùng máy giặt, da trẻ con rất mềm mại, phải giặt tay.'' Cô cũng không tin một người đàn ông như anh đồng ý giặt tay quần áo, hơn nữa bây giờ cánh tay của anh bị thương không thể giặt.

Phó Nam Cẩm cau mày, vừa rồi còn coi thường lời trong sổ của mẹ Hạ, bây giờ đã víu lấy nó rồi..

"Tôi có thể tìm mẹ cô nhờ giúp, đợi sau khi tay tôi lành, tôi tự giặt quần áo của An An." Phó Nam Cẩm bưng mâm đi vòng qua cô đến cạnh bàn ăn thì gọi một tiếng: "An An, rửa tay ăn cơm!''

"..." Hạ Hề lại bại trận.

Không được, cô không thể chịu thua, do dự một lát giữa hai việc tham gia ngày lễ quốc tế thiếu nhi và tìm người giúp việc. Trong lòng Hạ Hề dần dần nghiêng về phía thuê người giúp việc, dù sao thì mất mặt chỉ là nhất thời, nhưng có người giúp việc rồi cô sẽ tự do.

"Này... Này, Phó Nam Cẩm. tôi dự lễ quốc tế thiếu nhi, anh để tôi thuê giúp việc đi.'' Hạ Hề dằn lòng nói.

"Thật sao, mẹ muốn đến dự lễ quốc tế thiếu nhi ư?" An An vui vẻ chạy tới ôm chân Hạ Hề, "Mẹ ơi, con yêu mẹ chết mất.''

Hạ Hề: "..."

"Không phải, An An, mẹ..." Hạ Hề hết đường chối cãi, tức giận nhìn về phía Phó Nam Cẩm: "Anh vui chưa, bây giờ tôi có thể thuê giúp việc chứ?"

Phó Nam Cẩm khép hờ đôi mắt, lấp lánh: "Hạ Hề, tôi cũng chưa từng đồng ý với giao dịch vừa rồi, là tự cô nói với An An muốn tham gia lễ quốc tế thiếu nhi, tôi cũng không hề định tham gia.''

Hạ Hề: "..."

Hạ Hề bị sự không biết xấu hổ của Phó Nam Cẩm dọa ngây người, An An còn đang vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập tươi cười, đôi mắt cũng chớp chớp. Hạ Hề thật sự không nỡ nói lời làm tổn thương tâm hồn thằng bé, quyết định đợi lát nữa mới giải quyết vấn đề này. Nhưng cô không thể tự bê đá đập chân mình, mè vừng và dưa hấu đều không nhặt được.

"Tôi muốn mở hội nghị gia đình, bỏ phiếu biểu quyết chuyện thuê người giúp việc.'' Hạ Hề tức giận trừng mắt với Phó Nam Cẩm, hôm nay có thế nào cô cũng phải làm được chuyện này.

"Được, tôi đồng ý.'' Phó Nam Cẩm không thèm để tâm đến sự khiêu khích của cô, ngoan ngoãn đồng ý.

Hạ Hề không ngờ anh đồng ý thoải mái như vậy, sửng sốt một chút, vội ngồi xổm xuống khuyên An An: "An An, mẹ muốn thuê một cô giúp việc nhà, con có đồng ý hay không?" Một phiếu của An An là phiếu quyết định sống còn.

"Vì sao phải thuê cô giúp việc ạ?" An An chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn cô.

Đôi mắt An An thật sự rất giống Phó Nam Cẩm, Hạ Hề chỉ có thể nói với bản thân rằng đây không chỉ là con trai của Phó Nam Cẩm, cũng là con trai của cô. Không thể trút thù hận với anh lên người thằng bé, như vậy là không được.

Hạ Hề hạ giọng dịu dàng nói: "Có cô giúp việc rồi, cô ấy có thể nấu cơm ngon cho con, trong nhà cũng có thêm một người chơi lego với con, xem tivi với con, mang con đi dạo siêu thị, còn vẽ tranh với con, con nói có được không?"

"Được, được ạ, An An thích có người chơi cùng.'' An An vui vẻ vỗ tay, nhìn về phía Phó Nam Cẩm, "Ba, chúng ta thuê cô giúp việc chơi với An An đi.''

Phó Nam Cẩm đứng bên cạnh bàn ăn dùng một tay dọn cơm, cả người che khuất ánh đèn, suýt nữa anh nổi giận nhưng rồi anh yên lặng điều hòa hơi thở, giọng nói hiếm khi dịu dàng: "Có cô giúp việc rồi, mẹ sẽ không tắm cho An An nữa, sẽ không chơi với An An nữa, cũng sẽ không ngủ cùng An An, về sau đều là cô giúp việc đến làm những việc này cho An An."

An An nghe xong sửng sốt một chút, trong đôi mắt bất ngờ có nước, buông tay Hạ Hề chạy đến ghế sofa cầm lấy di động mở ra, đặt điện thoại sát bên tai, giọng nói nghẹn ngào: "Bà ngoại, mẹ không cần An An nữa...."

Hạ Hề: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play