Hạ Hề hơi hoang mang, gần như vô thức nhìn về phía Phó Nam Cẩm, đời này cô chỉ tắm cho mình, từ trước đến nay chưa từng tắm cho người khác, hơn nữa còn là một đứa trẻ chạy nhảy tung tăng trình độ gây họa đạt đến cấp mười.

"Phải... Phải làm sao bây giờ?" Hạ Hề hơi lắp bắp.

"Mẹ, mẹ pha nước ấm, con đi tìm vịt con..." An An nói xong thì vui vẻ chạy đến phòng tắm, còn hát to: "Tôi thích tắm rửa, làn da sạch sẽ..."

Hạ Hề: "..."

Hai người Hạ Hề và Phó Nam Cẩm nhìn nhau hơn nửa phút.

"Đột nhiên tôi nhớ ra, mình cũng phải đi tắm.'' Phó Nam Cẩm bất ngờ mở miệng.

Mấy ngày hai người ở trong bệnh viện, vẫn không thể tắm rửa thoải mái một lần, nhất là cánh ta Phó Nam Cẩm bị thương, cử động càng bất tiện.

Hạ Hề nghe vậy, chớp mắt hồi lâu, cuối cùng rất khó khăn kìm nén nói một câu: "Boss Giang, anh đùa tôi sao?" Cánh tay Phó Nam Cẩm vốn không thể dính nước, còn không thể cử động, định tắm thế nào?

Cô không chỉ giúp trẻ con tắm rửa, còn phải giúp người lớn tắm rửa ư?

Phó Nam Cẩm nhìn dáng vẻ như gặp tai họa bất ngờ của cô, khẽ cau mày.

Phó Nam Cẩm đứng dậy: "Tôi và An An tự lực cánh sinh.''

"Đúng rồi!'' Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hề trở nên vui vẻ, nhưng cũng chỉ duy trì được ba giây, sau đó suy sụp: "Hai người tự lực cánh sinh thế nào?"

"Vậy sao cô không nghĩ cách?'' Phó Nam Cẩm nghiêng đầu nhìn cô.

Hạ Hề: "..." Lại bị hỏi ngược, rất muốn đánh anh một trận.

Hạ Hề vào phòng tắm, An An đã tìm thấy vịt con của nó, Hạ Hề đếm sơ qua thì thấy đại khái có năm sáu con.

"Cái này đều bỏ vào sao?"

"Đúng vậy, vịt con cũng muốn đi tắm.''

"..." Hạ Hề không còn lời gì để nói.

Khi Hạ Hề tìm thấy màng bọc thực phẩm trong bếp đi ra, lại thấy Phó Nam Cẩm vật lộn với quần áo, Hạ Hề vội hỏi: "Được rồi, anh hùng, để tôi giúp.''

Phó Nam Cẩm buông tay, khẽ thở dài một tiếng, nói thật cảm giác bất lực này vô cùng khó chịu.

Hạ Hề giúp anh cởi áo, sau đó dùng màng bọc thực phẩm cẩn thận bọc cánh tay giúp anh: "Nhất định không được để dính nước, dùng khăn lông lau cơ thể một lượt là được, để An An giúp anh, nhớ kỹ, không được để dính nước, đợi lát nữa tôi vào tắm rửa cho An An, anh hiểu chưa?"

"Cám ơn.'' Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng nói.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hề nghe thấy giọng điệu của Phó Nam Cẩm chân thành như thế, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái. Lúc này mới bất ngờ phát hiện đứng trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, hơn nữa khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.

Khuôn mặt Hạ Hề bất ngờ đỏ lên, phải biết rằng cô còn là một sinh viên ngây thơ vừa mới tốt nghiệp đấy.

Cho dù cô không muốn nhìn, vẫn không cẩn thận đưa mắt liếc một cái, dáng người thật đẹp!

Hạ Hề vội vàng xoay lưng, đi đến bồn tắm lớn mở nước nóng, vừa làm vừa dặn dò: "An An, lát nữa con tắm cho ba, nhất định không được để tay ba dính nước, con có làm được không?"

"Con giúp ba tắm sao?" Vẻ mặt An An hưng phấn.

"Đúng vậy, con là một đứa trẻ trưởng thành có thể làm được chuyện này không?" Trong lòng Hạ Hề âm thầm chúc Phó Nam Cẩm may mắn.

"Được ạ.'' An An lập tức ném vịt con, ôm lấy chân Phó Nam Cẩm, ngẩng đầu rất mong đợi nói: "Ba ơi, An An giúp ba tắm rửa.''

"Cảm ơn An An.'' Phó Nam Cẩm xoa đầu nó.

"Không có gì ạ.'' Giọng nói đáng yêu mềm mại.

Hạ Hề nhìn cảnh cha hiền con thảo, không hiểu sao hơi chạnh lòng.

"Haizz..." Hạ Hề thở dài một tiếng, "Hạ Hề thật là một cô gái thê thảm.''

"Cái gì?" Phó Nam Cẩm không nghe rõ Hạ Hề nói cái gì, hỏi lại một câu.

"Đây là cách dùng từ mới nhất trên mạng.'' Bỗng chốc tinh thần Hạ Hề tỉnh táo, ánh mắt lấp lánh: "Anh có biết 'Phật hệ' có nghĩa gì, 'vị trí C' có nghĩa gì, 'hương vị quê hương' có nghĩa gì, 'thông báo chính thức' có nghĩa gì không?"*

*phật hệ: ý chỉ cách sống lành mạnh hòa bình trên mạng, vị trí C: là trị trí trung tâm dẫn dắt một đội nhóm, hương vị quê hương: là tên một ứng dụng tìm bạn hẹn hò, thông báo chính thức: là tên một bài hát.

Hạ Hề liên tục công kích khiến Phó Nam Cẩm chau mày, lần đầu tiên có cảm giác giống như nghe thiên thư.

Hạ Hề nhìn vẻ mặt của anh là biết anh không hiểu, vẻ mặt cười rất đắc ý: "Không phải anh tự nhận mình là người thông minh sao? Người thông minh là do trời phú, nhưng không học tập sẽ không tiến bộ. Đây là những từ ngữ mới nhất trên mạng, bình thường anh xem điện thoại nhiều một chút. Thanh niên à, học tập làm người ta tiến bộ, nếu không anh sẽ bị xã hội đào thải.''

Sau khi trải qua rất nhiều lần bị Phó Nam Cẩm đả kích, cuối cùng Hạ Hề mới nở mặt được một lần.

"Mẹ, ông ngoại nói không nên nghịch di động.'' An An trần như nhộng bước vào bồn tắm, thả đàn vịt con của nó xuống nước xong, vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Hề, "Ông ngoại nói ở nhà không nên chơi di động, người chơi di động nhiều dễ bị ngu.''

Hạ Hề: "..."

Phó Nam Cẩm nhắm hờ đôi mắt, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

Hạ Hề hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới nặn ra được một nụ cười tươi tắn: "Hai vị cứ tắm thong thả, tiểu nhân xin phép cáo lui.''

Hạ Hề nói xong rời khỏi phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại, hai người này chắc chắn là do ông trời phái đến khắc chết cô.

Hạ Hề sợ hai người gặp chuyện rắc rối nào đó, không dám rời khỏi phòng tắm, chỉ có thể chờ bên ngoài. Nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra cuộc đối thoại của Phó Nam Cẩm và An An, giọng nói trẻ con non nớt bất ngờ hỏi một câu: "Ba, ba muốn lau ở đây sao?"

Hạ Hề dựa lưng vào tường, suy nghĩ bây giờ con trai giúp anh tắm rửa, sau này cũng có thể giúp anh rút ống khí thở oxy.

Nghĩ như vậy, bản thân Hạ Hề lại vui vẻ hồi hâu.

Nghe bên trong không có gì đáng lo, Hạ Hề mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ ra cô còn phải tìm quần áo để hai người thay.

Trong nhà có một phòng nhỏ để quần áo, Hạ Hề đi vào, bốn bức tường phòng chứa đồ đều là tủ quần áo, còn có một chiếc gương rất lớn.

Đa phần quần áo là của phụ nữ và trẻ con, Hạ Hề tiện tay lật đi lật lại, hài lòng gật đầu, xem ra quần áo của mình cũng không tệ.

Quần áo của đàn ông không có gì khác ngoài tây trang, quần áo dựa theo độ dài mà sắp xếp rất ngay ngắn.

Hạ Hề rất dễ dàng tìm được áo ngủ và quần nhỏ cho An An, còn giúp Phó Nam Cẩm lấy một cái quần ngủ, thân trên không thể mặc đồ ngủ, chỉ có thể mặc áo ba lỗ rộng rãi, còn một...

Còn một chiếc quần lót, Hạ Hề lại đỏ mặt, vô cùng chân thành cảm thán tiếc thương cho bản thân một chút, về sinh lý cô là người đã sinh con, nhưng tâm lý cô vẫn còn nghĩ mình là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, không biết đã chịu thiệt hay là chiếm được tiện nghi.

Hạ Hề ôm quần áo trở về trước cửa phòng tắm, gõ cửa: "Phó Nam Cẩm đã xong chưa? Có cần tôi gội đầu giúp anh không?"

"Cô..." Phó Nam Cẩm muốn nói lại thôi.

Hạ Hề nhất thời vui vẻ: "Cô cái gì mà cô, anh mở cửa đi, để An An lấy quần áo cho anh.''

An An vui vẻ chạy đến cửa phòng tắm cầm quần áo đi vào, một lát sau, Phó Nam Cẩm mở cửa phòng tắm ra, sau làn khói mờ mịt là một dáng người cao lớn.

Hạ Hề thầm nhắc nhở, sắc tức thị không không tức thị sắc, a di đà Phật, thiện tai thiện tai!

Sau khi Hạ Hề làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý việc đầu tiên là nhìn về phía cánh tay Phó Nam Cẩm: "Không thấm nước chứ, tôi không muốn nửa đêm vào bệnh viện cùng anh đâu.''

"Không có.''

"Vậy là tốt.'' Hạ Hề đóng cửa phòng tắm, tiến về phía đứa trẻ đang chơi vịt con trong bồn, vừa xắn tay áo vừa nói với Phó Nam Cẩm: "Anh ra sau xếp hàng, tôi tắm cho An An xong, rồi gội đầu cho anh.''

Hạ Hề nói xong câu này thì vô cùng muốn khóc, đúng là cô có thảm không chứ?

Từ một thiếu nữ như hoa đã biến thành một bà mẹ sau một giây!!!

Cũng may An An là một đứa trẻ nghe lời, tay chân Hạ Hề vụng về nhiều lần không cẩn thận làm bọt xà phòng rơi vào mắt thằng bé, nó đều chịu đựng không khóc.

Phó Nam Cẩm nhìn An An ngồi trong làn nước nhắm chặt hai mắt, cố gắng tránh bọt xà phòng rơi vào mắt, vì thế nói: "Cô đặt An An nằm trong lòng tôi, tôi ôm thằng bé, cô gội đầu cho nó.''

"Không được, lỡ nó đá trúng tay anh thì phải làm sao?" Cả người Hạ Hề đầy mồ hôi.

Phó Nam Cẩm không nói nữa, ngồi trên ghế dùng một tay nhấc An An lên, Hạ Hề vội dùng khăn tắm quấn thằng bé lại, sau đó đặt nó lên đùi Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm dùng một tay cố định cơ thể thằng bé.

"An An không được nhúc nhích nhé, nếu không sẽ chạm vào cánh tay của ba.'' Hạ Hề dặn nó.

"Dạ.'' An An nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, đầu lớn nằm yên.

Quả nhiên ôm như vậy thì tiện hơn rất nhiều, Hạ Hề dùng vòi nước nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng trên tóc An An, sau đó lau khô thân thể cho thằng bé rồi mặc quần áo, lại dùng máy sấy giúp nó sấy khô tóc, mới tính là xong việc.

"Đến đây, đến lượt anh rồi.'' Hạ Hề nhìn về phía Phó Nam Cẩm.

Dù sao Phó Nam Cẩm cũng là người lớn, so với gội đầu cho An An, chỉ cần khom lưng cúi đầu nhắm mắt là được.

Hai tay Hạ Hề xoa đi nắn lại trên tóc của anh, nhìn mái tóc dày đen của anh, có chút hâm mộ, một người đàn ông có tóc đen dài như vậy làm gì chứ?

Nhưng suy đi nghĩ lại thấy hói tóc có thể di truyền, nếu An An hói đầu... Hạ Hề rùng mình một cái, trong lòng bắt đầu tán thưởng mái tóc đen của Phó Nam Cẩm rất đẹp, thật tốt!

Hạ Hề cảm thấy cô dùng một ngày để trải qua các giai đoạn của đời mình, quả thực là khó khăn. Nhưng là một người sống vô tư, 'năng lực thích ứng rất mạnh' trong lời mẹ Hạ nói, Hạ Hề vẫn tìm thấy niềm vui trong đau khổ, động tác gội đầu theo nhịp lắc lư của cơ thể: "Thật tốt mà, cảm giác đạt được đỉnh cao cuộc đời vậy..."

Phó Nam Cẩm: "..."

Trải qua cả đêm rối loạn như đánh trận, cuối cùng Hạ Hề cũng làm xong mọi thứ, sau khi tắm nước nóng đến bên giường thì An An đã sớm mệt ngủ say, xem ra tắm rửa cho ba cũng là một việc tốn sức!

Hạ Hề nhìn đứa trẻ đang say ngủ, cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của nó, thật ra An An so với trẻ con trong tưởng tượng của cô đã hiểu chuyện lắm rồi!

Từ trước đến nay Hạ Hề chưa từng ngủ cùng trẻ con trên một chiếc giường, sợ thằng bé đạp chăn bị lạnh, lại sợ nó rơi xuống giường. Cứ cách một khoảng thời gian lại phải sờ sờ An An, cả đêm cũng không ngủ yên, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hề bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, khi tỉnh dậy hơi ngơ ngác, qua nửa phút mới khôi phục tinh thần.

"Hạ Hề, Hạ Hề..." Bên ngoài là giọng nói của Phó Nam Cẩm.

"Sao thế?" Hạ Hề ngồi dậy trên giường, phiền chán gãi đầu, đang ngủ bị gọi dậy rất khó chịu, cả ngày lẫn đêm làm mẹ chăm sóc con nhỏ, sao tâm tình có thể hòa nhã được?

"Hạ Hề, đã mười một giờ rồi.'' Phó Nam Cẩm ở ngoài cửa ôm trán, khựng một chút mới nói, "Chúng ta đã quên đưa An An đi học.''

Hạ Hề mất rất nhiều thời gian mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, đồng thời nhấc điện thoại trên tủ đầu giường lên, di động hiển thị năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc của mẹ Hạ, còn ba cuộc kia tên hiện lên là "cô giáo Trần''.

Còn thời gian lúc này là buổi sáng, 10 giờ 13 phút.

Bỗng chốc Hạ Hề nhảy từ trên giường xuống, mở cửa phòng, đầu tóc xõa tung rối nùi kinh hoàng nhìn Phó Nam Cẩm ngoài cửa: "Làm sao bây giờ?" Thế mà còn phải đưa thằng bé đến trường, ngay từ đầu cô đã không nhớ chuyện này!

Sau khi Phó Nam Cẩm tỉnh lại nhìn thấy Hạ Hề, Hạ Hề vẫn luôn không để tâm đến dáng vẻ của mình, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô hoảng loạn.

"Giáo viên gọi đến điện thoại của tôi, tôi nói với cô ấy là chiều sẽ đưa An An đi học, mẹ cô cũng gọi cho tôi, tôi cũng đã giải thích rồi.'' Phó Nam Cẩm lại rất bình tĩnh.

Hạ Hề nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, đột nhiên mất hết sức lực, chán chường lê bước về giường gieo mình thẳng đờ xuống giường, kêu thảm một tiếng: "Trời ơi, cứu con với!''

An An mặc áo ngủ heo Peppa nhỏ mơ màng xoay người ngồi dậy, nhìn thấy Hạ Hề nằm sấp trên giường, lại gần ôm lấy cổ Hạ Hề hôn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play