Hạ Hề tả tơi mà về, nhưng cũng không hề làm tổn thương lòng tự tin của cô, kẻ địch càng mạnh càng có thể kích phát tâm lý hiếu chiến.

Khi mẹ Hạ đến bệnh viện đưa cơm thì nhìn thấy Hạ Hề bắt chéo hai chân nằm trên giường bệnh vừa nghịch điện thoại di động, vừa ăn khoai tây chiên, vô cùng vui vẻ.

"Con không biết mình đang bị bệnh hay sao, khoai tây chiên ở đâu ra thế?" Mẹ Hạ tiến lên đoạt lấy khoai tây chiên trong tay Hạ Hề, "Ai mua cho con?"

"Mẹ, bây giờ con đã tin đây là năm 2018 rồi, đồ ăn này mua trên hệ thống còn giao hàng rất nhanh nữa.'' Hạ Hề quơ quơ điện thoại trong tay với mẹ Hạ, hết sức vui vẻ, "Đặt đơn trên di động chưa đến nửa tiếng đã giao đến đây, quá sung sướng.''

"Không phải bệnh viện không cho mang thức ăn mua ngoài vào sao?"

"Ái chà, mấy chuyện này cũng phải linh động thôi, đâu cần phải tuân thủ răm rắp như vậy, hi hi.'' Hạ Hề áp sát người mẹ Hạ, "Con xem mẹ mang món ngon gì cho con nào.''

"Đến chỗ Tiểu Nam cùng nhau ăn.'' Mẹ Hạ đánh lên tay cô, vẫn cảm thấy buồn bực: "Ai dạy con mua đồ ăn bên ngoài?"

"Đâu cần dạy." Hạ Hề nhún vai, "Con chỉ mất trí nhớ, không hề mất khả năng học tập.'' Sau khi Hạ Hề nói xong câu đó cảm thấy rất thích thú, có một cảm giác khinh nhờn thiên hạ.

"À.'' Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng, "Khả năng học tập đã mạnh như vậy, hay là học làm thế sao để trở thành người mẹ tốt đi.''

Hạ Hề: "..."

Một chiêu khống địch, máu chảy không ngừng!

Hạ Hề ở trong bệnh viện ba ngày, cảm thấy bản thân không chịu nổi một phút.

Cô vốn là một người tay chân lành lặn, không có vấn đề, ban đầu cứ nghĩ nằm bệnh viện hai ngày, đầu óc có thể sẽ dần dần minh mẫn lên. Quả thật, đầu óc cô càng ngày càng tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mất trí nhớ này.

Bác sĩ cho cô và Phó Nam Cẩm làm kiểm tra lần nữa, cơ thể không có vấn đề, cánh tay Phó Nam Cẩm gãy xương, chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng, ở lại bệnh viện cũng không làm được gì, vì thế cho phép hai người bọn họ xuất viện.

Sáng sớm mẹ Hạ đã đến giúp hai người thu dọn đồ đạc, trước tiên thu dọn xong đồ của Phó Nam Cẩm, rồi mới đến thu dọn đồ đạc của Hạ Hề, Hàn Phỉ đi làm thủ tục xuất viện cho hai người.

Hạ Hề ngồi một chỗ nhàn nhã thoải mái, rất đắc ý, mẹ Hạ không nhịn được: "Con rảnh rỗi không có gì làm thì đi thăm Tiểu Nam đi, cánh tay nó cử động không tiện, đừng để va vào đâu nữa.''

Xem như hai ba ngày nay Hạ Hề đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của ba mẹ cô, Phó Nam Cẩm mới là con trai ruột của bọn họ, có thể cô là nhặt được.

Hạ Hề giả vờ không nghe thấy, nhìn ảnh chụp An An trên di động, cảm thán: "Hai ngày rồi con chưa gặp thằng bé, lại hơi nhớ rồi.''

"Nhắc đến An An, mẹ phải nhắc nhở con..."

"Đừng, đừng nói nữa.'' Hạ Hề làm tư thế tay tạm dừng, "Con biết, con đều biết, hai ngày qua con đã bị ba mẹ lải nhải đến mức chai hết lỗ tai rồi, con nhất định sẽ không làm tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của thằng bé được chưa?"

Mẹ Hạ bị dáng vẻ vô cùng đau khổ của cô chọc cười, vừa cười vừa liếc cô một cái, còn muốn nói gì đó Hạ Hề đã vội đứng dậy: "Con đi xem Hàn Phỉ đã làm xong thủ tục xuất viện chưa, mẹ cứ từ từ thu dọn.''

Hạ Hề chạy ra khỏi phòng bệnh, không có chỗ nào để đi, khi đi dạo trong hành lang thì nhìn thấy một cô gái đứng trước một phòng bệnh hỏi: "Xin hỏi, Giang Nam, tổng giám đốc Giang thị ở phòng bệnh này sao?"

Người trong phòng bệnh trả lời là không, cô gái vội nói thật xin lỗi rồi rời khỏi phòng bệnh: "Nghe nói chính là phòng này mà..."

"Cô tìm Giang Nam?" Hạ Hề lên tiếng.

"Đúng vậy.'' Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hề, "Cô biết anh ấy sao, vậy có biết anh ấy ở phòng bệnh nào không?"

Hạ Hề gật đầu, tiện tay đẩy cánh cửa phía sau lưng mình, nói với vào bên trong một câu: "Boss Giang, có người tìm."

Ở trong phòng, Phó Nam Cẩm đang vật lộn với một chiếc áo khoác, bên trong anh mặc một chiếc áo ba lỗ mùa hè màu đen, đanh định mặc thêm áo khoác mỏng lên người, nhưng vì cánh tay không thể cử động nên lúc mặc hơi vất vả.

Áo ba lỗ mùa hè làm lộ ra một mảng da thịt lớn, Hạ Hề không nhịn được 'chậc chậc' hai tiếng, không ngờ bề ngoài Phó Nam Cẩm nho nhã, nhưng thân thể lại săn chắc như vậy.

Phó Nam Cẩm nhìn thấy Hạ Hề, thở phào nhẹ nhõm "Phiền cô giúp một chút.''

Hạ Hề đi qua run rẩy cầm lấy áo khoác, trước tiên mặc áo vào cánh tay không bị thương, sau đó khoác phần còn lại lên vai anh, che đi cánh tay bị thương.

"Tổng giám đốc Giang.'' Cô gái ôm bó hoa hồng đứng trước cửa, "Em nghe nói anh nằm viện nên đến thăm anh, sức khỏe anh thế nào rồi?"

Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái rồi chững lại ba giây: "Ân Hiểu.''

Ân Hiểu hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Em nghe nói trí nhớ của tổng giám đốc Giang gặp chút vấn đề, bây giờ xem ra chỉ là lời đồn bậy, anh còn nhớ rõ em là ai.''

Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm gọi chính xác tên cô gái, đôi mắt nheo lại, cuối cùng người này có đang mất trí nhớ không, sao chuyện gì cũng biết hết vậy?

"Không có gì nghiêm trọng, trí nhớ có chút hỗn loạn, mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều.'' Phó Nam Cẩm thản nhiên nói.

Ân Hiểu tiến lên phía trước, nâng bó hoa trong lòng lên trước mặt, hơi nghiêng đầu, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười: "Chúc tổng giám đốc Giang sớm ngày bình phục, có thể mau chóng quay lại vị trí cùng nhau làm việc, chúng ta cùng phấn đấu."

"Cảm ơn, Hạ Hề..."

Hạ Hề đang định rời đi bị chộp lại ngay chóc, dừng bước quay đầu nhìn về phía Phó Nam Cẩm, trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

"Cầm hoa giúp tôi.''

Đang coi cô là con ở sao, Hạ Hề trừng mắt nhìn anh.

Ân Hiểu vừa mới thấy Hạ Hề giúp Phó Nam Cẩm mặc quần áo, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ hai người hơi thân thiết, nhướng mày: "Chị này là?"

"Vợ tôi, Hạ Hề.'' Phó Nam Cẩm nhìn về phía Hạ Hề, ý bảo cô nhận hoa.

Trong lòng Hạ Hề hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn cười liên tục, đi lên phía trước nhận hoa của Ân Hiểu: "Cảm ơn cô đã đến thăm Giang Nam.''

"Hóa ra là chị dâu, chào chị, tôi là Ân Hiểu, giám đốc thiết kế trong công ty, nghe nói tổng giám đốc Giang bị bệnh nên cố tình đến thăm.'' Ân Hiểu hành xử rất nhiệt tình.

"Làm phiền giám đốc Ân rồi.'' Hạ Hề đặt bó hoa lên bàn.

"Tổng giám đốc Giang, đây là bản thiết kế quý một, anh cứ xem sơ qua trước, nếu anh đồng ý, nhà xưởng sẽ bắt đầu sản xuất.'' Ân Hiểu lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm nhận lấy tập hồ sơ thuận tay để sang một bên: "Đợi tôi xem xong sẽ nhanh chóng cho cô một câu trả lời thỏa đáng.''

"Được, em chờ câu trả lời của Giang tổng.''

Hai người lại trò chuyện vài câu về công việc, Ân Hiểu mới rời đi, trước khi đi còn nói với Hạ Hề một câu rất khách sáo: "Từ trước đến nay chưa từng gặp được chị dâu ở công ty, vẫn luôn nghe nói chị dâu rất xinh đẹp, hôm nay được gặp đúng là lời đồn không sai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play