"Cô, chú.'' Hàn Phỉ vẫn luôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy ba mẹ Hạ đi vào vội đứng lên: "Đàn chị tỉnh chưa ạ?"

"Tỉnh rồi, nhưng mà..." Ba Hạ thở dài, khoát tay: "Thôi, thôi, trước tiên đừng nhắc đến nó, Tiểu Nam sao rồi, trong khoảng thời gian chú rời đi nó có tỉnh lại không?"

"Vẫn chưa ạ.'' Hàn Phỉ lắc đầu.

"Ba, ba tỉnh rồi.'' Đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của An An, mấy người trong phòng bệnh đồng loạt nhìn về phía giường bệnh.

Lúc Phó Nam Cẩm tỉnh lại cảm thấy rất đau đầu, khó khăn lắm mới mở được mắt, thích ứng được với ánh sáng, liền nhìn thấy mấy người không quen biết đứng trước mặt mình.

Cơ thể vô thức đề phòng khiến anh muốn đưa tay lên thủ thế, nhưng đau đớn trên cánh tay khiến mặt anh trắng bệch, hình như tay anh bị gãy xương.

Khi ca-nô xảy ra tai nạn, anh cảm thấy mình chết chắc rồi, không ngờ bản thân lại mạng lớn như thế nhặt về được một mạng.

Phó Nam Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt quét một vòng mấy người đứng trước mặt. Hai người trông hơi lớn tuổi có khuôn mặt dễ gần, đứng bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi mặt mũi anh tuấn, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ. Còn có một bé trai khuôn mặt ngấn lệ ngồi cạnh mép giường nắm chặt tay anh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn này rất xinh đẹp, đồng thời nhìn cũng rất quen mắt, nhưng anh không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

Trên người những người này đều không có ác ý.

"Ông chủ, anh tỉnh rồi.''

"Tiểu Nam, con cũng tỉnh rồi, hù chết ba mẹ rồi.'' Tuy bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nhưng Giang Nam vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thật khiến cho người ta lo lắng suốt.

Phó Nam Cẩm cau mày, anh cũng không quen biết hai người tự xưng "ba mẹ" này.

"Các người là ai?" Sau khi tỉnh lại, đây là câu nói đầu tiên của anh.

Chắc là anh được người ta cứu, vậy thì những người trước mặt anh là người có ơn cứu mạng sao?

"Con nói cái gì thế Tiểu Nam?" Bà Hạ nghe lời ấy, trong lòng phập phồng một chút.

Vẻ mặt ba Hạ cũng không thể tin nổi: "... Tiểu Nam, con không biết chúng ta sao?"

Phó Nam Cẩm không nói chuyện, trong ánh mắt mang theo sự đề phòng, xem ra mấy người trước mặt rất thân thiết với anh, nhưng anh chắc chắn chưa từng gặp bọn họ.

"Con cũng không biết An An ư?" Bà Hạ vội vàng đẩy An An đến trước mặt Phó Nam Cẩm, "Con xem có nhận ra thằng bé không?"

Phó Nam Cẩm nhìn về phía đứa trẻ tủi thân đang đứng cạnh giường bệnh nhìn anh, chậm rãi lắc đầu: "Không biết.'' Nếu vừa rồi anh không nghe nhầm, đứa trẻ này gọi anh là "ba''.

Trong phòng bệnh nhất thời rơi vào trầm mặc, ba Hạ và mẹ Hạ nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

Hạ Hề mất trí nhớ, Giang Nam cũng mất trí nhớ, chuyện này quá trùng hợp rồi.

"Ông chủ, anh biết tôi không?" Hàn Phỉ vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng, cẩn thận hỏi một câu.

"Không biết.'' Phó Nam Cẩm không chút do dự, anh không dám chắc người đã gặp sẽ không quên, nhưng chỉ cần là người từng xuất hiện, anh đều sẽ có ấn tượng, còn những người này quả thật anh chưa từng gặp qua.

Hàn Phỉ gãi đầu: "Chuyện này, trước tiên cô chú đừng sốt ruột, con đi gọi bác sĩ, có thể chỉ là tạm thời, dù sao cũng bị đụng trúng đầu, không chừng qua vài ngày sẽ tốt thôi.''

Hàn Phỉ đi tìm bác sĩ đến, bác sĩ cũng cảm thấy có phần khó tin. Cho tới giờ bọn họ chưa từng gặp trường hợp hai vợ chồng tông xe đều mất trí nhớ, sau khi kiểm tra một lượt, cũng không tra được nguyên nhân.

"Ba ơi, mẹ không biết An An, ba cũng không biết An An sao?" Một bàn tay nhỏ mềm mại cầm lấy tay Phó Nam Cẩm, trong giọng nói yếu ớt của đứa trẻ còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Phó Nam Cảm vô thức rút tay về bỏ qua cảm xúc ấm áp này, An An bị anh làm hoảng sợ, đôi mắt lập tức ngập nước, lại kìm nén không khóc, tha thiết mong chờ nhìn Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm nhìn cặp mắt ướt sũng kia của thằng bé, trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường.

"An An ngoan, An An không sợ, có bà ngoại ở đây.'' Mẹ Hạ bước lên phía trước muốn ôm An An vào lòng, An An lại né tránh bàn tay của bà, túm chặt lấy ống tay áo Phó Nam Cẩm lay lay, sợ hãi nói: "Ba ơi, chúng ta đi tìm mẹ đi, An An muốn về nhà cơ.''

Phó Nam Cẩm muốn rút tay lại cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm, không nói gì mặc kệ đứa bé nắm tay áo anh.

Tổng hợp lại những gì anh nghe được và theo lời nói của vị bác sĩ kia, anh nhận định có lẽ bản thân đã mất đi một phần ký ức, những người trước mặt nhất định là quen biết anh. Nhưng đến cùng là đã xảy ra chuyện gì trong lúc này, đứa trẻ trước mắt gọi anh là "ba", là con anh thật hả?

Ba Hạ và mẹ Hạ cảm thấy vô cùng bất lực, hai vợ chồng đều mất trí nhớ, quên sạch chuyện kết hôn sinh con, đã xảy ra chuyện gì thế này!

"Tiểu Nam, con thật sự không nhớ gì sao?" Mẹ Hạ vẫn ôm lấy một tia hy vọng.

"Tên tôi là Phó Nam Cẩm.'' Phó Nam Cẩm không quen nghe hai chữ "Tiểu Nam" này, vì thế mở miệng nói.

"Phó Nam Cẩm?" Hàn Phỉ tìm ra đầu mối: "Ông chủ, anh tên là Giang Nam, không phải Phó Nam Cẩm, đúng rồi, không phải anh mất trí nhớ sao? Làm thế nào anh biết mình tên là Phó Nam Cẩm chứ? Sao lại loạn thế này!''

"Giang Nam?" Phó Nam Cẩm chau mày, "Ai tên là Giang Nam?"

Ba mẹ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt.

"Con khôi phục ký ức trước kia rồi ư?" Ba Hạ có chút chần chờ hỏi anh.

"Có ý gì?" Phó Nam Cẩm nhạy cảm bắt được ý chính trong lời nói của ba Hạ, chống mép giường muốn ngồi dậy, không ngờ trong đầu choáng váng một hồi lại ngã xuống giường.

"Tiểu Nam..."

"Ông chủ...''

"Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi, người nhà đi ra ngoài trước để bệnh nhân nghỉ ngơi cho tốt, không được kích thích anh ấy quá nhiều.'' Bác sĩ nói.

"Không được, con không muốn rời khỏi ba.'' An An nghe thấy nó phải đi ra ngoài, nhất thời nóng nảy nắm chặt tay Phó Nam Cẩm: "Con không ra ngoài, sau khi con rời đi ba sẽ không cần con nữa, mẹ cũng không cần con nữa..." An An nói chuyện, nước mắt lớn bằng hạt đậu lại lộp bộp rơi xuống.

"An An nghe lời, ba cũng bị bệnh, đợi ba hết bệnh rồi mới có thể chơi với An An...''

...

Phó Nam Cẩm nghe thấy đứa trẻ đang khóc, còn có tiếng người nói chuyện, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng nề, chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.

Khi Hạ Hề tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu vào trong, trên mặt đất xuất hiện dải ánh sáng nhàn nhạt.

Phòng bệnh vẫn như vừa rồi, trong phòng bệnh ngoại không còn ai khác ngoài cô, không có ba mẹ cô, cũng không có nhóc shota vừa rồi.

Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi xảy ra chỉ là ảo giác?

Ngay lúc Hạ Hề chuẩn bị vui mừng, liền nhìn thấy di động đặt trên bàn, vẻ mặt lại trầm xuống.

Chiếc điện thoại này không phải loại vừa nhỏ vừa dày cô dùng lúc trước, chiếc điện thoại không chỉ có màn hình rất lớn, hơn nữa còn vô cùng mỏng, màu vàng hồng, đẹp hơn cái trước cô dùng.

Hạ Hề ấn một cái lên nút bên lề, bỗng chốc màn hình sáng lên, một bức hình xuất hiện rõ ràng trước mặt Hạ Hề.

Trong ảnh là một bé trai đội mũ tai thỏ, đứa bé mặc quần yếm đang cong môi khóc, tuy đứa trẻ trong ảnh chỉ một hai tuổi, nhưng Hạ Hề liếc mắt một cái lập tức nhận ra đây là bé trai tên An An vừa lôi vừa kéo tay cô gọi "mẹ''.

Trên bức ảnh còn hiển thị thời gian ngày hôm nay: Ngày 10 tháng 5 năm 2018.

Năm cô tốt nghiệp là 2012.

Hạ Hề ấn lên điện thoại hồi lâu cũng không thể mở khóa điện thoại, bây giờ di động đều áp dụng khoa học kỹ thuật cao như vậy, đều không còn mở khóa bằng hình vẽ nữa sao?

Lúc Hạ Hề chuẩn bị bỏ cuộc, thì ngón tay không cẩn thận chạm vào một nút tròn nhỏ phía dưới điện thoại, di động mở khóa, lại một bức ảnh đập vào mắt Hạ Hề.

Đột nhiên đôi mắt Hạ Hề trừng lớn, bỗng ngồi bật dậy trên giường, trên màn hình di động là bức hình một cô gái đang hôn môi một chàng trai.

Chàng trai nghiêng mặt, khóe miệng hơi cong lên, một tay khẽ vuốt tóc cô gái, vẻ mặt cô gái tươi cười, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.

Nếu bình thường nhìn tấm hình này, Hạ Hề nhất định sẽ kêu rên một tiếng "bị khoe ân ái rồi'', nhưng bây giờ cô không biết nên nói gì mới được, bởi vì cô gái trong hình chính là cô.

Hạ Hề cảm thấy có thể cô thật sự đã mất đi một phần ký ức quan trọng.

Hạ Hề đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang thật yên tĩnh, không có ai, cô dừng chân ở một phòng đơn, nơi này chắc là một bệnh viện tư nhân, trang thiết bị và phòng bệnh đều vô cùng tốt, ở lại một đêm chắc là rất đắt tiền, hơn nữa còn là phòng đơn.

Hạ Hề đi dọc hành lang, thỉnh thoảng lại ló đầu nhìn mỗi lần đi ngang một phòng bệnh.

"Đàn chị..."

Một chàng trai cao ráo đi về phía này, có chút lo lắng nhìn cô: "Sao chị lại xuống giường, có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Hạ Hề cẩn thận nhìn anh, có chút do dự: "... Hàn Phỉ?"

"Đàn chị, sao lại cảm thấy xa lạ với tôi rồi?" Hàn Phỉ mỉm cười, đỡ lấy cánh tay Hạ Hề, "Cô về nhà nấu cơm, chú đi tìm bác sĩ, An An ở trong phòng anh Nam, chị cũng đến đi.''

"À!'' Hạ Hề có chút mông lung, bọn họ có thật sao?

Hàn Phỉ và Hạ Hề học cùng một trường, nhỏ hơn cô hai tuổi, lúc hội họp mọi người có gặp qua vài lần, nhưng cũng không quá thân.

Hạ Hề còn chưa kịp nói gì, Hàn Phỉ đã đẩy cửa một phòng bệnh: "Đàn chị, chị cứ vào trước, bây giờ là lúc cao điểm tan tầm, cô gọi xe không tiện, tôi lái xe đi đón cô.''

"... Được..." Hạ Hề gần như vô thức đáp một chữ.

Hàn Phỉ đẩy Hạ Hề qua cửa phòng: "Đàn chị, chị thăm ông chủ vui vẻ, em sẽ trở lại ngay thôi."

Phó Nam Cẩm vừa mới tỉnh lại chưa bao lâu, An An vẫn luôn ngồi bên giường bệnh không hề rời đi, thấy anh tỉnh lại vô cùng thân thiết dựa sát ôm lấy cánh tay anh.

Phó Nam Cẩm không trốn thoát được, cũng dứt khoát không trốn.

Ngủ một giấc tỉnh lại, suy nghĩ của Phó Nam Cẩm từ từ rõ ràng, thông qua những lời nói vừa rồi, anh đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

"Mẹ..." An An thấy được Hạ Hề bị đẩy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Mẹ..." Một tay An An nắm lấy ống tay áo Phó Nam Cẩm không dám buông, lại muốn đến gần Hạ Hề, lập tức khó xử, như cầm hai món đồ chơi yêu quý, dáng vẻ không thể vứt bỏ được món nào.

Phó Nam Cẩm nhìn theo bàn tay nhỏ bé của An An.

Hạ Hề mặc bộ đồ bệnh nhân có sọc, khuôn mặt hơi trắng bệch, mặt mộc không trang điểm, mái tóc dài buộc hờ sau gáy, mặt mũi sạch sẽ xinh đẹp, đôi mắt trong veo, giống như sinh viên mười tám mười chín tuổi.

Lúc Phó Cẩm Nam nhìn về phía Hạ Hề, cùng lúc cô cũng đang nhìn anh. Dung mạo người đàn ông nằm trên giường bệnh rất đẹp mắt, tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng không che giấu được ngũ quan đẹp đẽ, nhất là đôi mắt, dáng vẻ...

Dáng vẻ giống An An như đúc!!

Hạ Hề dám khẳng định cô chưa từng gặp người đàn ông này, suy cho cùng người có diện mạo xuất sắc như vậy, nếu từng gặp khó làm người ta không có chút ấn tượng nào.

Hạ Hề cúi đầu mở điện thoại, nhìn chàng trai nghiêng đầu trên bức ảnh, lại nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường bệnh.

Trong ánh mắt anh ấy nhìn cô có chút lạnh nhạt, không chỉ ánh mắt, trên người cũng mang theo khí chất lạnh lùng khiến người khác khó lòng lại gần.

Hạ Hề không khỏi cau mày, dáng vẻ người đàn ông này quá đẹp, nhưng hình như không phải tuýp người cô thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play