Đến khuya Thiện Thiện mới về nhà.
Lúc về, cậu lom khom cúi người, hai tay nhỏ run rẩy chống vào tường, thỉnh thoảng còn giơ tay đấm đấm lưng.
“Ngang bướng chết đi được, công chúa Chiêu Dương cho tiền mà đệ còn không chịu lấy... để rồi phải rửa bát suốt hai giờ liền.” Mạch Phong nhìn cậu mà xót xa, hiện giờ tuy đã sang xuân nhưng nước rửa bát vẫn lạnh băng, đôi tay nhỏ của cậu bé ngâm nước lạnh đến sưng đỏ, lại còn vì ngâm quá lâu nên cũng trắng bợt ra.
“Lưng đau, chân cũng ê ẩm phải không nào?” Tiệm cơm làm ăn rất phát đạt, may là hồi nhỏ Mạch Phong đã quen làm việc đồng áng nên cũng giúp cậu, nhờ thế mới rửa xong hết số bát đĩa ấy.
“Sinh nhật tỷ ấy, ta mời cơm, sao có thể lấy tiền của tỷ ấy được?” Thiện Thiện còn nhỏ nhưng tính tình lại bướng bỉnh.
“Chẳng phải mỗi ngày nhũ mẫu vẫn cho đệ tiền tiêu vặt đấy sao?” Mạch Phong ngờ vực nhìn cậu.
Tuy phong bì lì xì bị Dung tướng quân mượn hết, nhưng cậu mới hai tuổi hơn, phu nhân vẫn cho cậu tiền tiêu hàng tháng mà. Ngay cả Mạch Phong cũng được phát bạc mỗi tháng. Có điều, tiền bạc tháng vừa rồi đều chi vào sinh nhật phu nhân và Lục Triều Triều nên giờ chẳng còn gì. Dù gì thì Thiện Thiện ở nhà họ Lục cũng chẳng thiếu thốn chuyện ăn uống, gần như chẳng có nơi nào để tiêu tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT