"Ngọc Châu, ngươi đến kinh thành đã quen chưa?"
Ngọc Châu đã vào kinh được một tháng.
Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt sáng long lanh luôn chăm chú nhìn Lục Triều Triều: "Ta đều đã quen với mọi thứ. Cảm ơn ân nhân vẫn nhớ đến ta. Các phu tử đều đối xử với ta rất tốt..." Ngọc Châu thể hiện tài năng xuất chúng trong con đường học vấn, đến mức các đệ tử của Thư Tông phải đưa nàng vào kinh thành.
Tuy đã vào kinh được một tháng, nhưng nàng vẫn chưa nhập học tại nữ học. Trong thời gian này, nàng chỉ chuyên tâm qua các kỳ khảo nghiệm của các phu tử Thư Tông.
"Đừng gọi ta là ân nhân nữa, cứ gọi là Triều Triều là được rồi." Lục Triều Triều khoát tay, nghe Ngọc Châu cứ một tiếng "ân nhân" làm nàng cảm thấy nhức đầu không thôi.
Ngọc Châu không muốn, trong lòng nàng, Lục Triều Triều mãi là ân nhân cả đời của nàng.
"Nếu ngài không quen, Ngọc Châu cứ gọi ngài là công chúa cũng được. Chứ gọi thẳng tên thì không hay." Trong thâm tâm nàng, nàng tuyệt đối không thể vô lễ với Lục Triều Triều được, dường như chỉ có như vậy thì mới thể hiện được lòng tôn kính của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play