"Bổn cung còn có thể hù dọa ngươi sao?"
"Vị này chính là Trung Dũng hầu phủ, Hứa phu nhân, đây là con gái của bà ấy, Lục Triều Triều. Bổn cung mang thai, chính là hỏi ý kiến của Triều Triều."
Nói xong, bà giơ hai ngón tay.
"Muốn hai."
Ngay cả khấn vái Bồ Tát cũng chưa từng làm được, giờ đây bà đã sửa thành khấn vái Triều Triều.
Tần phu nhân nghe đến Trung Dũng hầu phủ, mí mắt liền nhảy lên.
Nhìn thấy vẻ đoan trang hiền thục của Hứa thị, trong lòng bà càng thêm ghét Trung Dũng hầu.
Chính thê ở nhà thì không yêu thương, bên ngoài lại giấu hồ ly, còn giấu đến hoàn hảo.
Trong mắt bà thậm chí còn lộ ra một tia thương cảm.
Hứa thị đứng dậy, hướng về phía Tần phu nhân cúi đầu hành lễ sâu: "Lần trước, đa tạ Tần phu nhân đã giúp đỡ."
Tần thị vẫy tay một cách tùy ý: "Không có gì, thuận tay mà làm." Nói xong lại dừng lại một chút.
"Hứa phu nhân, chuyện gì nên dứt khoát thì dứt khoát đi." Nhìn thấy Lục hầu gia đem cả nhà người ta đặt vào tâm cam, Tần thị liền cảm thấy tim mình lạnh băng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hứa thị gật đầu.
Trưởng công chúa có chút nghi ngờ: "Các ngươi quen nhau sao?"
"Tình cờ gặp gỡ quen biết, rất có ý tứ." Tần thị không muốn tiết lộ, trưởng công chúa cũng không hỏi thêm.
"Ai ai ai, ta nói thật, hai người đừng lừa ta." Tần thị có mối quan hệ khá tốt với trưởng công chúa.
"Ta đã quỳ khấn bái, dập đầu một ngàn lần ở Chùa Hộ Quốc, ta cũng chưa cầu được hài tử." Bà nói với vẻ mặt cô đơn sờ sờ bụng, thế đạo này thật bất công với nữ tử.
Bà chỉ có thể cố gắng hết sức để cho nữ nhi của mình có chỗ dựa.
Bà tiến lên bế Lục Triều Triều: "Triều Triều, con có nguyện ý cho a di một đứa con không? A di nguyện cả đời ăn chay trường, thắp đèn cho con, cung phụng con." Vẻ mặt Tần thị vô cùng nghiêm túc.
Bà biết trưởng công chúa không đùa giỡn.
Dù kỳ lạ hay gì, bà cũng muốn thử một lần.
Triều Triều duỗi tay vỗ nhẹ vào giữa trán bà, một luồng linh khí đi vào thức hải của bà, lan khắp tứ chi bát mạch.
"Yêu yêu... Địch địch, vẫn là muội muội?" Bé con nói từng chữ không rõ ràng, nghiêm túc hỏi.
Tần thị ôm nàng vào lòng: "Một nhi tử khỏe mạnh." Nữ nhi của bà thể nhược, sinh dưỡng khó khăn. Bà không muốn nữ nhi chịu khổ, không muốn gả nữ nhi ra ngoài.
Mấy năm nay bà cũng bị nhiều lời bàn tán.
Nếu không có nhi tử, tương lai trong phủ chỉ sợ sẽ bị tộc nhân chia cắt sạch sẽ.
Ngay cả nữ nhi cũng không giữ được. ( truyện trên app tyt )
Triều Triều gật đầu, mỉm cười ngây thơ với bà: "Tốt... Tốt nhất..." Nàng đang báo đáp Tần thị.
"Thế là xong rồi ư?" Tần thị sờ bụng với vẻ kinh ngạc.
Trưởng công chúa liếc nhìn bà: "Về nhà tìm phu quân của ngươi đi."
Tần thị bật cười, nhưng vì nể mặt Lục Triều Triều bà cũng không nói gì thêm.
"Triều Triều a, nếu a di có thể mang thai, hai nhà Tần, Trần sẽ mãi mãi mở cửa chào đón con." Tần thị là nữ nhi của một vị tướng quân.
Trưởng công chúa không cam lòng thua kém: "Phủ trưởng công chúa cũng sẽ mãi mãi mở cửa chào đón con."
Thậm chí bà còn tháo chiếc ngọc bội bên hông, như muốn tự mình trao cho bé.
"Này... Này quá quý trọng, không thể nhận được." Hứa thị đứng dậy đưa tay đẩy ra.
Trưởng công chúa vẫy tay: "Đây không phải cho ngươi. Mà là cho Triều Triều nhà ta, Triều Triều mau nhận đi."
Bé con lung lay nhận lấy ngọc bội, treo vào bên hông.
"Tốt... Đẹp." Nàng líu lo nói với vẻ mặt vui vẻ.
"Khi nào a di mang thai, a di cũng sẽ đưa cho con tín vật của hai nhà Tần, Trần. Nếu đồ chó nào dám bắt nạt con..." Tần thị nheo mắt, khẽ mỉm cười.
Bé con Triều triều vỗ vỗ cái bụng tròn của mình phát ra tiếng bạch bạch: "Sinh... Sinh!".
Hứa thị vẫn luôn ở bên phủ trưởng công chúa cho đến tối mới quay về hầu phủ.
Vừa bước vào, bà đã nghe tiếng khóc thê lương của Lục Vãn Ý.
"Con không muốn về, con tuyệt đối không về! Con không về chỗ đó đâu, nương ơi, nương cứu con!" Lục Vãn Ý hoảng loạn, mặt tái nhợt, bị bà tử lực lưỡng khống chế.
Lúc này, bà lão đang hôn mê do uống thuốc.
Cố Linh vận áo xanh, phong thái nho nhã bước vào.
"Tẩu tử, ta đến đón Vãn Ý về nhà. Vãn Ý hư hỏng đã gây phiền toái cho mọi người rồi." Hắn nhìn Vãn Ý với ánh mắt dịu dàng, nhưng Vãn Ý lại run rẩy vì sợ hãi.
"Đại tẩu! Muội biết sai rồi, tẩu tử, cầu ngươi cứu ta." Lục Vãn Ý khóc lóc van xin Hứa thị.
"Nếu tẩu cứu muội, muội sẽ nói cho tẩu một bí mật. Được không tẩu?" Nàng ta cố gắng mặc cả.
Trái tim Hứa thị lạnh tanh. Nàng ta đã biết hết sự thật từ đầu nhưng không hề muốn tiết lộ với bà dù chỉ một chữ.
Giờ đây, khi nàng ta bị đụng chạm đến lợi ích của bản thân, nàng ta mới chịu mở lời.
Nhưng bà...
Không cần.
"Vãn Ý, tẩu vốn không quan tâm đến bí mật gì cả. Phu thê nào chẳng cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa, tẩu hiểu hết."
"Cô gia, Vãn Ý được chúng tôi nuông chiều đến hư hỏng. Mong cô gia hãy dạy dỗ con bé cho ra quy củ."
Cố Linh cười cười nhìn Lục Vãn Ý: "Cảm ơn tẩu tử đã thông cảm."
Sau khi hai người rời đi, Hứa thị nhàn nhạt nói: "Về sau Cố gia có gửi thư, đều đưa đến trong viện của ta."
"Lão thái thái năm nay đã bị bệnh vài lần, lại chịu kích thích như vậy nữa chỉ sợ người sẽ trúng gió."
"Nếu ai quấy rầy lão thái thái dưỡng bệnh, cẩn thận cái mạng của cái ngươi!” Hứa thị nghiêm khắc nhìn xung quanh.
Mọi người nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Vâng ạ."
Hứa thị dùng bữa tối, lão thái thái mới tỉnh lại.
Nghe được Lục Vãn Ý bị cô gia tiếp đón trở về, bà ta kinh hoảng.
Lại cẩn thận hỏi chuyện hạ nhân, bà ta nghe nói hai người ân ái nắm tay trở về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bà ta làm như không yên tâm, còn sai người đi Cố gia hỏi nha hoàn hồi môn của Lục Vãn Ý.
Nhưng mà hai ả nha hoàn hồi môn của Lục Vãn Ý đều đã trở thành thông phòng của Cố Linh nên họ tự nhiên theo ý Cố Linh mà đáp lời.
Việc này, như vậy liền giấu giếm được.
Buổi tối, Lục Viễn Trạch tới Đức Thiện Đường, lão thái thái lại nghe nhi tử nói: "Mẫu thân hãy dặn dò muội muội phải ở chung với Cố Linh cho tốt. Trạng Nguyên lang là nam tử, là triều thần, phạm sai lầm đến mức nào đi nữa thì cũng đâu tới mức phải bắt hắn quỳ xuống? Mẫu thân hãy làm muội ấy thu liễm bớt tính tình đại tiểu thư đi, muội ấy đâu phải là còn ở nhà mẹ đẻ đâu mà tùy hứng?”
Lão thái thái lo lắng hỏi: "Cố Linh này, thật sự đáng tin cậy ư?"
Lục Viễn Trạch cau mày: "Nương, Cố Linh là tân khoa Trạng Nguyên được bệ hạ trọng dụng, hắn có gì không đáng tin?"
Lão thái thái cau có: "Đều là tại tức phụ kia của ngươi không ưng ý Vãn Ý. Nàng ta nhất định phải đưa Vãn Ý về nhà Cố gia."
Bà ta tưởng rằng Lục Viễn Trạch cũng sẽ trách móc Hứa thị, nhưng không ngờ ông ta lại nổi giận.
"Nương, trước đây Vân Nương ngăn cản, nương và Vãn Ý nhất quyết phải gả! Hơn nữa, Vãn Ý mới cưới Cố Linh, muội ta lại bỏ về nhà mẹ đẻ trong cơn giận dữ, người ngoài sẽ nghĩ thế nào?" Lục Viễn Trạch bực bội, nhiều ngày nay Bùi Giảo Giảo cũng không khiến ông ta bớt lo lắng, ông ta mới quay đầu đi Đức Thiện Đường.
Nghe tiếng cười nói rộn ràng trong Thính Phong Uyển, Lục Viễn Trạch đứng ở ngoài cửa sổ, nghe tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, lòng cảm thấy khó tả.
Từ khi ông ta quyết định cưới Hứa thị, đây đã là một âm mưu.
Lúc này, nhìn thấy Lục Nghiên Thư ngồi xe lăn, Lục Nguyên Tiêu ngây ngốc khờ khạo, Lục Triều Triều tám tháng tuổi chỉ biết ăn vạ, làm nũng, ông ta thở dài khe khẽ.
Quay người rời đi.
Cũng chỉ có thể đổ lỗi cho việc Hứa thị không sinh được một hài tử nào nên thân.
Sau khi Lục Viễn Trạch đi, Lục Nghiên Thư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Trong phòng, Lục Triều Triều mơ màng sắp ngủ, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn, Hứa thị vội vàng đắp chăn lại cho bé con.
"Lại... Ăn nữa... Mút nữa." Trong mơ, bé vừa lẩm bẩm "thịt thịt" vừa mút nước miếng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Nghiên Thư sau khi nhìn về phía Triều Triều liền trở nên dịu dàng và ôn hòa.