Hứa thị ngồi bệt xuống trước cửa Minh Đức Uyển.
Vẻ mặt bà hoảng sợ, ngây ngốc nhìn ngọn lửa đang muốn thiêu rụi tất cả.
Lửa lớn bùng bùng cháy, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Bà cố gắng vùng vẫy muốn bò dậy, nhưng một bóng người lao nhanh vào biển lửa.
"Điện hạ!!" Thị vệ hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt.
Vừa lúc đó, xà ngang ở cửa chính sập xuống, nhốt tất cả mọi người bên ngoài.
Ngọn lửa nóng rực thiêu đốt da thịt Tạ Thừa Tỉ, thiếu niên cau mày: "Lục Triều Triều?" Hắn gào lên.
Việc Thái tử Điện hạ lao vào lửa khiến cho các thị vệ vô cùng lo lắng.
Những thị vệ ở khắp nơi liền liều mạng dũng cảm lao vào dập lửa.
Tạ Thừa Tỉ không biết phòng ngủ ở đâu, nhưng hắn mơ hồ nghe thấy tiếng lòng đứt quãng.
【Đáng chết... Đáng chết, tất cả đều đáng chết...】 Cậu nghe thấy âm thanh, dường như có chút mất kiểm soát.
Cậu liền đi theo nơi phát ra tiếng lòng đó.
Tạ Thừa Tỉ chỉ cảm thấy cả người nóng rực đến tận xương, một đường đẩy cửa phòng ngủ ra.
Giữa biển lửa, cậu như bị hoa mắt.
Cậu nhìn thấy Lục Nghiên Thư tàn phế, nhìn thấy Triều Triều.
Cậu như...
Nhìn thấy Lục Nghiên Thư lảo đảo đứng dậy, lại như nhìn thấy họ được bao bọc bởi một vầng hào quang mờ nhạt, khiến ngọn lửa không thể chạm đến.
Tạ Thừa Tỉ cảm thấy có lẽ là do bản thân còn nhỏ tuổi nên sinh ra ảo giác!
Lục Nghiên Thư đã kiệt sức, nhưng vẫn ôm chặt Triều Triều không chịu buông tay.
Tạ Thừa Tỉ nhìn rõ ràng, đôi mắt của bé con đằng đó đang bừng bừng lửa giận.
Bé con vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương, lúc nào cũng nở một nụ cười ngốc nghếch, nhưng giờ đây bé con lại có dáng vẻ khiến người khác trông mà sợ.
“Triều Triều, đừng sợ ta tới rồi đây!” Tạ Thừa Tỉ vội vàng tiến đến đỡ lấy Lục Nghiên Thư, đưa hắn vào một góc khuất để trốn. Lúc này, Tạ Thừa Tỉ mới phát hiện cả người Lục Nghiên Thư đây mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Đừng sợ Triều Triều, Thừa Tỉ ca ca tới. Đừng sợ nhé.” Tạ Thừa Tỉ nhẹ nhàng vỗ về tóc bé con, cố gắng an ủi nàng.
Tạ Thừa Tỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khi ở gần Lục Nghiên Thư, hắn cảm thấy xung quanh bỗng trở nên mát mẻ hơn, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.
Bọn họ tránh ở góc hẻo lánh nhất trong phòng ngủ, trước mặt là ngọn lửa hừng hực đang bốc cháy.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang dội vang lên từ bầu trời, tiếp theo là tiếng sấm sét ầm ầm cùng cơn mưa to tầm tã trút xuống.
Điều kỳ lạ là, những hạt mưa to ấy lại rơi xuống ngọn lửa, dập tắt nó chỉ trong chốc lát.
Bên ngoài, người dân hốt hoảng chạy về nhà, vừa chạy vừa kêu: “Kỳ quái, Khâm Thiên Giám đã dự báo rằng trong nửa tháng tới sẽ không có mưa mà.”
Khi cơn mưa dập tắt ngọn lửa, Lục Nghiên Thư dường như đã bình tĩnh lại, nhưng vì quá sợ hãi và kiệt sức, hắn ngã gục xuống đất.
Hứa thị, mẫu thân của Lục Nghiên Thư, vội vã chạy vào, nhìn thấy hài tử của minh nằm trong đống đổ nát, bà bật khóc nức nở: “Nghiên Thư! Triều Triều!”
“Điện hạ, đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ…” Hứa thị bật khóc nức nở, liên tục cảm ơn Tạ Thừa Tỉ đã cứu hài tử mình.
Thái y nhanh chóng đến kiểm tra cho Thái Tử nhưng Thái Tử lại ra lệnh cho ông ta kiểm tra cho Lục Nghiên Thư trước.
Thái y ngồi xổm xuống đất, nhìn Lục Nghiên Thư với vẻ mặt nghi ngờ.
Kỳ quái, Lục đại công tử vốn dĩ là một thân thể tàn phế, cách dây thần kinh trong người đều đã đứt gãy.
Giờ đây lại…?
Thái y còn đang cẩn thận kiểm tra Lục Nghiên Thư, thì nghe thấy Hứa thị hỏi: "Nghiên Thư thế nào?"
Thái y thu hồi tay: "Phu nhân, đại công tử cũng không sao, chỉ hít phải một ít khói bụi, lại thêm tâm thần căng thẳng nên mới ngất đi. Chỉ cần nghỉ ngơi và dưỡng sức đầy đủ, sẽ sớm hồi phục bình thường."
Thái y lại định kiểm tra cho Thái Tử thì lại nghe thấy cậu nói: "Xem tiểu nha đầu thế nào."
Bé con uể oải nép vào lòng Tạ Thừa Tỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết bây giờ đã lem nhem như một con mèo hoa, trên da dính đầy bụi bẩn đen kịt.
"Hài tử không sao, chỉ bị dọa, có vẻ như... cảm xúc dao động quá lớn, dẫn đến việc tâm thần khá là nóng nảy." Thái y suy ngẫm, tính tình của tiểu nha đầu này quả thật rất lớn.
Hứa thị vừa nghe hai đứa nhỏ không sao, căng thẳng trong lòng lập tức tan biến, ngã gục xuống đất.
"Hầu gia đâu?" Thái Tử cau mày, trong phủ này sao lại không có một người chủ sự nào.
"Hầu gia vẫn chưa về." Đăng Chi lau nước mắt, sai người nâng các chủ tử về phòng.
Tạ Thừa Tỉ đành ôm Lục Triều Triều ra ngoài.
"Đừng sợ, chúng ta đã an toàn." Tạ Thừa Tỉ không khỏi nhớ lại ánh mắt của bé con khi nãy. Ánh mắt mang theo ý đồ hủy diệt tất cả, hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao lại có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Có lẽ là bị dọa sợ thôi.
【Nam chính bé nhỏ này vẫn là người tốt...】 Lục Triều Triều thở dài thầm.
【Một người tốt như vậy, sao lại bị xuyên vào, trở thành nam quỳ dưới váy của nữ chính...】
【Thật thảm thương, tiểu Thái Tử là một người siêng năng, chăm chỉ, lại bị kẻ giả mạo chiếm lấy thân xác, dùng thiên hạ để yêu đương!! Gây ra bao khổ sở cho người dân Bắc Chiêu...】
Tạ Thừa Tỉ khựng lại bước chân.
Xuyên?
Xuyên cái gì?
Chiếm lấy cơ thể của hắn? Dùng cơ nghiệp của Bắc Triều để yêu đương??!!
Tạ Thừa Tỉ rùng mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Suy nghĩ về việc có người giả mạo thân phận của mình khiến hô hấp của cậu cứng lại.
Cậu muốn tiếp tục nghe lén, nhưng lúc này tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi trong lòng cậu rồi, cuộn tròn lại thành một cục mềm mại trông rất đáng yêu.
Lúc Lục Viễn Trạch vội vã chạy về phủ, Minh Đức Uyển đã bị thiêu rụi thành tro tàn.
"Hầu gia, hầu gia..." Nô bộc quỳ rạp xuống đất, hoảng hốt báo tin.
Lục Viễn Trạch đau đớn nhìn ngọn lửa ngùn ngút, từ cách mấy con phố cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
"Nghiên Thư! Triều Triều, ta... Triều Triều..." Lục Viễn Trạch đứng giữa đống đổ nát của Minh Đức Uyển, thân hình gầy gò như già đi vài tuổi.
Nỗi bi thương bao trùm lấy Lục Viễn Trạch, khuôn mặt ông ta đầy vẻ đau khổ.
Người hầu sắc mặt tái nhợt, run rẩy báo cáo: "Hầu gia, tiểu thư đã được Thái Tử điện hạ cứu. Đại công tử cũng bình an vô sự, chỉ là Minh Đức Uyển đã bị thiêu rụi."
Lục Viễn Trạch bàng hoàng, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa.
"Thật là Bồ Tát phù hộ, thật là Bồ Tát phù hộ. Tạ điện hạ đã cứu Nghiên Thư và Triều Triều..." Hắn liên tục vái lạy Thái Tử điện hạ.
Tạ Thừa Tỉ vẫn ôm Triều Triều trong lòng, nhàn nhạt nói: "Lục đại công tử và Triều Triều đều bình an vô sự!"
"Trung thu là dịp gia đình đoàn tụ, Hầu gia lại bận rộn đến nỗi không về phủ, nếu cô đến muộn một khắc, chỉ sợ nhi tử và ấu nữ của Hầu gia đã bị thiêu rụi từ lâu rồi!" Tạ Thừa Tỉ nghiêm túc nói.
Lục hầu gia rưng rưng nước mắt, thở dài thườn thượt.
"Thần tạ ơn cứu mạng của điện hạ, tạ ơn cứu mạng của điện hạ." Lục Viễn Trạch hôm nay bận rộn đi ăn cỗ Trung thu cùng Giảo Giảo, không có cớ để giải thích.
"Lục đại nhân tự giải quyết cho tốt." Tạ Thừa Tỉ tuy mới tám tuổi, nhưng từ nhỏ đã được đào tạo làm thái tử, nên cậu dễ dàng nhận ra sự chột dạ của Lục Viễn Trạch.
Thái Tử trao Triều Triều cho Đăng Chi.
Đăng Chi rưng rưng: "Khi phu nhân tỉnh lại, nhất định sẽ tự mình đến cảm ơn điện hạ."
Thái Tử vẫy tay. Ban đầu, cậu chỉ xuất cung ra ngoài xem xem một chút, nhưng ai ngờ có người thả đèn Bồ Tát kỳ lạ, khiến cả thành phố náo loạn, mọi người đổ đi cúng bái.
Sau đó lại gặp hỏa hoạn ở Lục gia lại còn nghe được tâm tư của Triều Triều.
Chuyến đi này thực sự đáng giá.
Hứa thị vừa mở mắt, đã nghe thấy Triều Triều lẩm bẩm:
【Chỉ cần thiêu chết ta, là có thể đem ả nữ chủ cho mẫu thân nuôi bên cạnh, quá ác độc!!】
【Hừ, muốn ta nhường vị trí, tưởng bở!】
Hứa thị đỏ hốc mắt, bò dậy ôm Triều Triều vào lòng, khóc nức nở:
"Nương suýt nữa mất con rồi, suýt nữa mất Triều Triều rồi."