Vị lão thần Trấn Quốc Công lúc này đang chắp tay sau lưng, ẩn dấu công danh.
“Cây không cần vỏ ắt sẽ chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ mới là bậc vô địch thiên hạ. Ta đây chính là chẳng biết xấu hổ, chỉ thế thôi.” Ta đã bước một chân vào trong quan tài rồi, ta còn cần mặt mũi để làm gì chứ.
Dung Triệt vội vã chạy tới, ông chỉ thấy cha già của mình đang rất đắc ý.
“Phụ thân, người đang làm gì vậy?” Vẻ mặt của Dung Triệt hoàn toàn không thể tin nổi.
“Tất nhiên là trao tặng bảng hiệu ‘Người tốt’ cho Lục Viễn Trạch để tạ ơn chuyện hòa ly của hắn ta chứ còn gì nữa. Nếu hắn ta không hòa ly thì làm sao mà nhà chúng ta có cơ hội này được chứ? Ta càng thấy nhà hắn ta cứ suốt ngày lục đục, gà bay chó sủa, ta càng thấy hài lòng. Con cứ chờ mà xem, tới khi những đứa trẻ của Hứa thị lớn lên, trở thành nhân trung long phụng, hắn ta sẽ càng hối hận.”
“Nhi tử à, con cũng nên cố gắng thêm đi.”
“35 tuổi rồi, nếu tính tuổi mụ thì cũng là 36, cũng gần gần 37, coi như làm tròn thành 40. Một người đàn ông 40 tuổi...” Trấn Quốc Công ghét bỏ nhìn Dung Triệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play