Lần đầu tiên đi ra khỏi căn phòng, Trình Tiểu Băng bị choáng ngợp bởi hành lang dài và rộng của ngôi biệt thự. Hai bên là các cánh cửa phòng giống hệt nhau, chỉ khác vật trang trí phia trước.

“Giới thiệu với em, đây là Biệt Thự Hoàng Hôn.” Hàn Phong hãnh diện nói.

“Vì sao lại có cái tên này?” Trình Tiểu Băng thắc mắc.

“Khi ánh mặt trời tắt, cũng là lúc người ta trở về với ngôi biêt thự của mình.” Hàn Phong trả lời.

Trình Tiểu Băng gật gù trước lời giải thích đó, bỗng cô nhớ đến cái cửa sổ kia, nó được thiết kế để không đón được ánh nắng, phải chăng vì vốn dĩ ánh nắng là không cần thiết.

Đóng cửa phòng lại, vật trang trí trước phòng cô là một tượng thiên thần, cô khẽ mỉm cười khi nhớ lại lúc Hàn Phong gọi mình như vậy.

Cả hai đi dọc hành lang, đến căn phòng có một con dơi, Hàn Phong nói “Đây là phòng của anh.”

“Ý anh là phòng của chúng ta?” Trình Tiểu Băng sửa lại, cô không hiểu sao anh lại nói nhầm thế được.

“À phải, là chúng ta.” Hàn Phong như nhớ ra điều gì đó.

“Em muốn vào xem, nếu xem lại căn phòng này có lẽ em sẽ nhớ ra điều gì đó.” Cô đề nghị.

Hàn Phong có chút ngập ngừng rồi mở cửa ra. Cả hai bước vào trong.

Kết cấu của căn phòng không khác gì phòng thiên thần, chỉ là đồ đạc nhiều hơn, trông giống như nơi có người ở lâu dài. Đồ đạc được xếp gọn gàng, bố trí rất hài hòa vừa mắt. Thế nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

“Sao có vẻ như không có dấu tích của em vậy?” Trình Tiểu Băng nhận ra sự khác thường.

Cô bước tới tủ quần áo mở ra, chỉ toàn là quần áo dành cho nam giới. Tiếp theo cô bước vào nhà vệ sinh, chỉ có một bộ bàn chải. Trình Tiểu Băng quay lại đưa ra ánh mắt nghi vấn.

Hàn Phong nhìn cô một lúc rồi lên tiếng “Việc này anh dự định sẽ kể với em sau. Chuyện là, trước khi vụ tai nạn xảy ra, chúng ta đã có một chút cãi vã.”

Trình Tiểu Băng mở to mắt ngạc nhiên, cô thấy việc này quá hoang đường. Cô không tài nào tưởng tượng được người đàn ông này khi cãi vã trông như thế nào. Giữa cô và anh có thể xảy ra mâu thuẫn sao?

Như đọc được ý nghĩ của cô, Hàn Phong liền nói “Có lẽ em nghĩ sao chúng ta lại cãi nhau. Nói thật với em thì anh không phải lúc nào cũng dịu dàng đâu, em cũng đôi khi cố chấp nên mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Lần đó em đã dọn hết đồ sang ở phòng khác đấy, nhưng chắc em quên mất chuyện đó rồi.”

“Em làm vậy ư?” Cô không nghĩ trong quá khứ mình lại hành động như vậy, cô hỏi “Thế em đã dọn sang phòng nào?”

“Là phòng thiên thần, nhưng sau đấy em đã vứt hết đồ đạc đi, anh thì kiểu cũng chẳng có vấn đề, cùng lắm sau này mua lại cho em là được.” Hàn Phong giải thích.

Cô bối rối, không ngờ trong quá khứ mình hành động kiểu như vậy.

“Rốt cuộc chúng ta đã cãi vã những gì mà lại căng thẳng đến thế?”

“Lúc này em không nên nhớ về những chuyện không vui đó, anh cũng muốn quên những việc đó đi. Nhưng nếu em thật sự muốn nghe thì anh sẽ kể.”

Do dự một lúc, Trình Tiểu Băng quyết định có lẽ mình không nên nhớ đến việc đó. Hàn Phong tỏ ra hài lòng vì việc này, cô nghĩ dù lúc trước có cãi cọ ra sao thì bây giờ họ đang hạnh phúc, thế mới là quan trọng.

Cô tỏ vẻ thất vọng rồi bước ra khỏi phòng, quay lại nhìn anh và nói “Em đã mong có thể nhớ lại gì đó, cuối cùng vẫn chẳng có gì.”

“Không cần ép bản thân mình quá.” Hàn Phong nói.

“Nhưng em muốn nhớ lại, em không muốn làm anh buồn nhưng thật sự em không nhớ gì về anh cả. Dù được biết anh là chồng em, và anh cũng rất tốt, vậy mà em không nhớ được bất cứ cảm xúc nào. Như vậy không phải rất tệ sao?”

“Không sao cả. Anh có thể chờ được, dù cho em không nhớ lại cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà.” Hàn Phong nói, anh không có vẻ lo lắng chút nào.

“Thế... nếu em không có lại được cảm xúc đó thì sao?” Cô nói, không rõ mình có nên hối hận vi lời này không. Cô còn muốn nói ra suy nghĩ phải chăng trước đây cô cũng không yêu anh nhưng đã kìm lại được câu nói đấy.

Hàn Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp “Nếu em không yêu anh thì anh vẫn yêu em và cầu mong cho em hạnh phúc. Nhưng Tiểu Băng này, anh tin vào định mệnh.”

Hai người tiếp tục chuyến tham quan, ngôi biệt thự không khác gì trong các bộ phim, mặc dù Trình Tiểu Băng không nhớ được bộ phim nào cả, nhưng cảm giác của cô chính xác là thế. Có hằng hà sa số phòng, có thư phòng rộng, phòng khách lớn, có cả bể bơi trong nhà.

“Chắc em đói rồi nhỉ?” Hàn Phong xem đồng hồ rồi dẫn cô đi đến phòng ăn.

Không ngoài dự tính, căn phòng ăn này cũng tương xừng với căn nhà. Chỉ có chiếc bàn là nhỏ bé, do chỉ có hai người dùng bữa, không cần phải quá phô trương. Cả hai ngồi xuống ghế của mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play