Trình Tiểu Băng mơ thấy mình đi trong một không gian u tối, không một âm thanh nào xung quanh, sự lạnh lẽo bủa vây. Cô cảm thấy sự cô đơn tột cùng.
Bỗng nhiên xung quanh ấm dần lên, không gian bắt đầu tỏa sáng.Nhưng cô không thấy vui vì điều đó, ngược lại trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Trình Tiểu Băng không thể giải thích được cảm giác này là do đâu. Cô có cảm giác một khung cảnh gì đó sắp hiện ra, chính xác hơn, đó là một kí ức nào đó đang ngoi lên từ trong tiềm thức.
Trước khi nhìn thấy được khung cảnh đó, Trình Tiểu Băng đã tỉnh giấc. Cô lại đối mặt với trần nhà màu trắng. Mệt mỏi bước xuống giường, cô bật đèn và tắt đèn ngủ đi, sau đó bước tới cửa sổ để đón ánh nắng ban mai.
Nhưng có đúng là ban mai không nhỉ? Trong phòng không có đồng hồ nên cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Kéo rèm cửa ra, cô thất vọng vì không có tia nắng nào lọt vào phòng. Không phải trời không có nắng mà tại cửa sổ có một hàng hiên rộng, có vẻ dù bất kì thời điểm nào trong ngày thì ánh nắng cũng đừng mong chiếu vào.
“Thiết kế kiểu gì thế nhỉ? Hỏi sao da anh ấy lại trắng nhợt như vậy.” Trình Tiểu Băng lẩm bẩm với mình, cô nhớ tới nước da của Hàn Phong, kết luận đó là hậu quả của việc thiếu ánh nắng.
Cửa sổ này không mở ra được, nhưng từ đây có thể ngắm nhìn vườn hoa. Nó rất rộng và trồng nhiều loại hoa cắt tỉa thành các hình thù đẹp mắt. Nhìn đám hoa tắm mình dưới ánh nắng khiến cô có chút cảm giác thèm thuồng.
Cho rằng mình đang tốn thời gian suy nghĩ linh tinh. Cô rời cửa sổ và vào nhà vệ sinh, bên trong đó đã chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết như khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải, sữa rửa mặt...
Trình Tiểu Băng thấy hài lòng về việc này, cô bắt đầu vệ sinh cá nhân và tắm rửa.
Cô quên mất việc nhấn chuông xin đồ thay nên đành phải mặc lại quần áo cũ.
Đứng trước gương, cô soi lại gương mặt mình. Cô thấy hài lòng vì đó là một khuôn mặt đẹp và không có cảm giác xa lạ. Ngũ quan rất cân đối với chiếc mũi cao và đôi môi mỏng, hai hàng chân mày thanh tú cùng mái tóc bồng bềnh đen nhánh.
Điểm nổi bật nhất chính là đôi mắt của cô, đôi mắt to và như sáng lấp lánh. Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy trong gương.
Bất chợt, một hình ảnh khủng khiếp hiện ra trong gương, một người với lớp da đen thui, bong tróc nhiều mảng lộ ra các mảng thịt đỏ đang nhìn chằm chằm lại cô. Trình Tiểu Băng hét to một tiếng rồi bước lùi lại khỏi gương. Tim cô đập loạn nhịp, nhìn lại thì thấy trong gương vẫn là hình ảnh phản chiếu của cô.
Sợ hãi bủa vây, Trình Tiểu Băng lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy thẳng tới cửa để thoát ra ngoài. Nhưng cửa chính đã khóa. Đây là loại cửa cần chìa ở cả trong và ngoài nên cô không tài nào mở được.
Trình Tiểu Băng lại nhìn về phía cửa sổ nhưng nhớ ra là nó không mở được. Cô tới bên giường bấm điên cuồng vào cái nút nhấn.
Chưa đầy một phút sau, Hàn Phong đã mở cửa phòng bước vào, nhìn vào bộ dạng có thể thấy vừa chạy vội tới.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Phong lo lắng hỏi, anh cố điều hòa lại hơi thở.
“Trong gương có một con quái vật.” Trình Tiểu Băng chỉ vào nhà vệ sinh.
Vừa nói ra cô bỗng thấy hối hận, việc này cứ như bọn trẻ con nói có quái vật dưới giường hay trong tủ quần áo vậy. Cô không biết anh có đang cười thầm cô không, nhưng quả thật cô đã rất sợ hãi.
Hàn Phong không tỏ thái độ cười cợt, anh bước vào trong phòng vệ sinh, nhìn vào chiếc gương. Giống như những ông bố nhìn xuống giường hay mở tủ quần áo kiểm tra cho con, anh nói “Làm gì có quái vật nào? Em gặp ác mộng à, hay là xuất hiện ảo giác? Kể anh nghe xem nào.”
Trình Tiểu Băng không biết anh có tin lời cô hay không, nhưng bây giờ cô muốn nói ra “Vừa nãy ở trong gương, em thấy một con quái vật khủng khiếp. Nó có nước da màu đen, có những chỗ thì màu đỏ, trên đầu thì chỉ có vài sợi tóc.”
Nghe đến đây, Hàn Phong bỗng có thái độ khó hiểu, Trình Tiểu Băng không rõ đó là gì. Anh nhẹ nhàng nói “Không sao cả, đừng sợ, cũng đừng lo lắng. Quái vật không có thật, chỉ có thiên thần là tồn tại thôi.”
“Anh này.” Trình Tiểu Băng đấm nhẹ lên vai anh.
“Nếu em vẫn không yên tâm thì anh chuyển em sang phòng khác nhé. Vẫn còn rất nhiều phòng trống, em cứ thoải mái lựa chọn.” Hàn Phong nói.
“Còn rất nhiều phòng trống?” Trình Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, chắc em quên rồi à? Đây là biệt thự mà.” Hàn Phong đáp “Được rồi, quên thì xem như tham quan lại từ đầu vậy. Giờ còn sớm, anh đưa em đi tham quan rồi cùng nhau xuống ăn sáng nhé.”
Mặc dù đã đoán trước rằng đây là một ngôi nhà sang trọng, nhưng có vẻ nó còn nằm ngoài tưởng tượng của cô, Trình Tiểu Băng háo hức cùng Hàn Phong đi tham quan tòa biệt thự.