Trì Hy Văn còn chưa kịp nói câu “Không cần trả lại” thì Diệp Khê Niên đã đóng cửa đi rồi.
Nhìn bóng người càng lúc càng xa bên ngoài cửa kính, Trì Hy Văn mới dám bộc lộ hết cảm xúc đang kìm nén trong lòng. Anh ấy có phần chật vật ngồi xuống ghế, giọng khàn khàn: “Sao cậu lại dẫn Khê Niên lên đây?”
Đoàn Tri Diễn ngồi xuống sofa, hồi lâu sau mới nói: “Mình tình cờ gặp em ấy, nên dẫn lên luôn.”
Khóe mắt Trì Hy Văn có chút đỏ, anh ấy cười nói: “Nhưng hình như đã dọa Khê Niên sợ rồi.”
Đoạn Tri Diễn cụp mắt: “Mình không có ý dọa em ấy…”
“Là lỗi của mình.” Trì Hy Văn cười cười: “Nhưng mình cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có lẽ mình phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể gặp được Khê Niên.”
……
Rốt cuộc Diệp Khê Niên cũng không trả lại cây đàn, không phải cậu không muốn trả mà là thư ký của Trì Hy Văn đến, nói với Diệp Khê Niên không cần phải trả lại cây đàn.
Lúc đó vừa tan học, rất nhiều thực tập sinh đều khó giấu được sự ngạc nhiên trong mắt khi nhìn thấy thư ký của Trì Hy Văn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play