Lông mày Hạ Hoài Minh lập tức nhăn lại, lời đến cổ họng cũng bị gã nuốt trở lại, đổi thành một câu nói khác: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”

Diệp Khê Niên nhíu mày, rất là hiểu chuyện: “Không phải tâm trạng anh không tốt à? Vậy em không nói nữa.”

Hạ Hoài Minh: “Em nói thử xem, có khi tâm trạng anh sẽ tốt hơn.”

Diệp Khê Niên cố nhịn cơn buồn nôn đang dâng lên trong lòng, kể chuyện mình ký hợp đồng với công ty giải trí Vân Tinh cho Hạ Hoài Minh nghe.

Hạ Hoài Minh nghe đến đây, sắc mặt đã vô cùng khó coi: “Em ký hợp đồng với công ty giải trí rồi? Tại sao em lại không bàn bạc trước với anh?”

“Anh không vui sao?” Diệp Khê Niên ra vẻ kinh ngạc: “Em còn cứ nghĩ là anh thấy mừng cho em cơ…”

Đối với con mồi còn chưa chiếm được, Hạ Hoài Minh vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn, gã cố dằn cảm xúc trong lòng xuống, mở miệng nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao? Em không cần phải đi ra ngoài làm việc, anh hoàn toàn có thể nuôi em.”

Diệp Khê Niên suýt thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

Gã nuôi cậu?

Nuôi đến nỗi để tình nhân của gã là Tống Cảnh lái xe tông chết mình?

Diệp Khê Niên nghiến răng, một tay để bên người nắm chặt thành quyền.

“Nhưng em cũng không thể bắt anh đưa tiền cho em để mua quà cho anh được.” Hít sâu một hơi, Diệp Khê Niên lại dịu dàng nói.

Nghe đến đây, Hạ Hoài Minh hơi sửng sốt, lửa giận trong lòng như bay mất một chút: “Em muốn mua quà tặng cho anh sao?”

Diệp Khê Niên nói: “Đúng vậy, không phải còn một tháng nữa là đến sinh nhật của anh à? Em ký hợp đồng cũng bởi vì đúng lúc có một chương trình thực tế cần một khách mời, đợi em có được tiền lương, là có thể mua quà sinh nhật cho anh rồi.”

Diệp Khê Niên muốn mua quà tặng mình, đây chính là lần đầu tiên đấy.

Để có thể đính hôn thành công với Diệp Khê Niên, Hạ Hoài Minh cũng phải giở chút thủ đoạn. Gã có thể nhìn ra được, lúc trước Diệp Khê Niên cũng không mấy tình nguyện đính hôn với gã lắm. Nhưng như vậy thì sao chứ, gã thích Diệp Khê Niên là được rồi.

Nửa năm ở bên nhau, Diệp Khê Niên vẫn rất thờ ơ với Hạ Hoài Minh. Tất nhiên Hạ Hoài Minh sẽ có cảm giác bị thất bại, thậm chí ngay cả tay Diệp Khê Niên cũng chẳng được nắm một chút.

Có lúc Hạ Hoài Minh nghĩ rằng trong lòng Diệp Khê Niên chẳng có gã.

Bây giờ Diệp Khê Niên lại bỗng nhiên nói muốn mua quà cho gã, có phải nghĩa là trong lòng của Diệp Khê Niên đã bắt đầu có vị trí dành cho gã rồi hay không?

Nghĩ tới đây, Hạ Hoài Minh lập tức vui vẻ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, còn mang theo một chút ý cười: “Chỉ là vì phải tặng quà sinh nhật cho anh sao?”

Diệp Khê Niên biết Hạ Hoài Minh đã tin mình rồi, cậu cũng thuận theo mà nói: “Không phải vậy thì còn vì cái gì?” Hạ Hoài Minh cười hai tiếng, hẳn là vô cùng vui sướng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Diệp Khê Niên lại nói chuyện với gã vài câu, thuận tiện nói cho gã biết sau khi thi xong lại phải đi ghi chương trình luôn, không thể gặp mặt gã được.

Lúc này tâm trạng của Hạ Hoài Minh đang tốt, nên chỉ phàn nàn vài câu liền đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khê Niên vừa quay vào ký túc xá lập tức uống hết nửa chai nước khoáng.

Chu Bình thấy cậu buồn bực: “Sao thế?”

Diệp Khê Niên thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là vừa nãy thấy hơi buồn nôn.”

Lão Ngụy từ giường trên xoay người ra: “Không sao chứ? Hay bị cảm rồi?”

Diệp Khê Niên cười trấn an bọn họ: “Không có việc gì, không cần lo lắng. Mau ngủ đi thôi, ngày mai còn phải đi thi nữa.”

Buổi thi ngày mai chính là môn cuối cùng, cũng là môn quan trọng nhất, cho nên đám bạn cùng phòng cũng không nói nhiều nữa. Chỉ là trước khi đi ngủ, họ lại lôi kéo Diệp Khê Niên tán gẫu vài câu về chuyện hot search, giúp Diệp Khê Niên thỏa sức tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp phía trước. ( truyện trên app tyt )

Cùng lúc đó, Tống Cảnh ở bên khác thấy thời gian cũng hòm hòm, lại gọi một cuộc điện thoại qua cho Hạ Hoài Minh.

Điện thoại vừa kết nối, Tống Cảnh lập tức dịu giọng thì thầm nói: “Hạ Hoài Minh? Anh vẫn còn tức giận sao?”

Hạ Hoài Minh không nói gì.

Tống Cảnh biết cơn tức giận của người đàn ông này sẽ không vơi ngay được, trong lòng có chút đắc ý, cậu ta nói tiếp: “Được rồi, anh đừng có tức giận với Khê Niên nữa mà. Em nghĩ Khê Niên không cố ý đâu, chắc chắn là cái tên Sở Văn kia lôi kéo Diệp Khê Niên giả vờ bên nhau để lăng xê cho nên mới như vậy.”

“Nhưng mà lần này Diệp Khê Niên cũng quá đáng rồi! Đừng nói đến anh, ngay cả em khi thấy được video kia cũng còn hiểu lầm cậu ấy và Sở Văn có gì đó. Anh yên tâm, em sẽ đi khuyên nhủ Tống Cảnh, để cậu ấy nghe theo anh…”

“Tống Cảnh.” Hạ Hoài Minh đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời Tống Cảnh: “Cậu đã theo tôi bao nhiêu lâu rồi?”

Tống Cảnh sửng sốt một chút, mới trả lời nói: “Nửa năm rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play