Tiêu Trường Ninh búi cái búi tóc đơn giản rồi cài thêm một cây trâm xanh ngọc ở trên, tóc dài sau đầu như thác nước rũ xuống càng làm nổi bật dáng người mềm mại nhỏ nhắn. Lúc này mặt nàng đã bị hơi nước ấm ấp trong bể tắm hun hơi đỏ lên, dưới ánh đèn càng làm nổi lên một tầng xấu hổ buồn bực thoạt nhìn vô cùng mê người.
Tiêu Trường Ninh đi đến trước mặt thẩm Huyền, nàng liếc mắt nhìn cái giường: Giường này rộng thật hai người nằm cũng còn dư.
Nhưng mà trên giường sao chỉ có một cái chăn bông.
Tiêu Trường Ninh chần chừ, sau một lúc cố gắng kiềm chế nội tâm quẫn bách nàng mới giả bộ tự nhiên hỏi: “Đêm dài tuyết lạnh lại chỉ có một cái chăn, sợ rằng chúng ta sẽ bị cảm lạnh.”
Thẩm Huyền: “Thân mình của thần rất ấm điện hạ sẽ không cảm lạnh.”
Sắc mặt hắn vẫn như thường không thể nhìn ra lời nói là hài hước hay vẫn là nghiêm túc, mà mặt Tiêu Trường Ninh lúc này đã nóng lên, nàng xua tay nói: “Không cần, vẫn nên lấy thêm một cái chăn nữa cho tốt.” Nói xong nàng xoay người đi đến tủ quần áo ở vách tường kiếm được một cái chăn mới sạch sẽ mềm mại.
Tiêu Trường Ninh thích Thẩm Huyền cho nên sẽ phá lệ để ý cái nhìn của hắn đối với nàng, cũng vì nguyên nhân quá mức để ý nên khi tới gần hắn nàng sẽ có vẻ vô cùng cẩn thận, sinh ra cảm giác thấp thỏm ‘càng gần hương tình càng khiếp’.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT