Mấy ngày nay không biết Thẩm Huyền lại bận cái gì, mấy ngày rồi cũng chưa từng về phủ, ngay cả tứ đại Dịch trường cũng mang đi hết ba người, chỉ còn mỗi Ngô Hữu Phúc ở nhà sắc thuốc nấu canh.
Tiêu Trường Ninh một mình nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi hết mấy ngày, nàng chỉ cảm thấy Đông Xưởng to như vậy lại vô cùng trống vắng, không giống lúc trước.
Qua vài ngày sau, mùa đông giá rét yên lặng thổi qua kinh thành. Đêm đã khuya, cũng không biết khi nào trời đã mưa, Tiêu Trường Ninh ôm chăn ngủ say lại mơ màng nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa.
Nàng bị đánh thức, tay xoa mắt ngồi thẳng dậy thì thấy có bóng người mơ hồ lắc lư ngoài cửa sổ, ánh đèn mỏng manh chiếu lên hiện ra một tầng cam hồng trên đất.
Nàng lắc cái chuông ở đầu giường hỏi: “Người nào bên ngoài mà ồn ào vậy?”
Hạ Lục đang túc trực bên ngoài liền khoác áo đi vào, khom người nói: “Bẩm điện hạ, là Thẩm Đề đốc mới đi khâm sai từ Từ Châu trở về.”
Tiêu Trường Ninh không sao nói rõ được lại cảm thấy an tâm hơn, giống như tất cả những thương nhớ đã kết thúc. Nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm xuống quyết tâm ngày mai tinh thần phấn chấn hơn sẽ đi cảm tạ Thẩm Huyền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play