Tiêu Trường Ninh nhịn không được suy nghĩ: Nếu Thẩm Huyền biết ‘bảo bối’ của mình bị chó ăn thì không biết đường đường là Trường Ninh trưởng công chúa như mình sẽ có cái chết thê lương như nào?
“Trường Ninh trưởng công chúa Tiêu thị của Đại Ngu năm mười tám tuổi phụng chỉ gả cho tên ác bá Đề đốc Đông Xưởng Thẩm Huyền làm vợ, vì muốn tự bảo vệ mình nên đã hợp mưu cùng Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao trộm đi ‘bảo bối’ của Thẩm Đề đốc. Nhưng vì không may gặp phải chó dữ nên ‘bảo bối’ đã trở thành thức ăn của chó dữ, sự việc bại lộ làm Đề đốc nổi giận, trưởng công chúa chi mộ.”
Có lẽ đó sẽ là khắc văn trên bia mộ của nàng.
Hai chân Tiêu Trường Ninh nhũn ra ngồi xổm trên đất, nàng muốn đứng dậy nhưng lại sợ hãi đến không còn sức lực.
“Điện hạ thích dùng tư thế đó nói chuyện với bản đốc sao?” Thẩm Huyền cười như không cười, giơ tay xách nàng lên giống như xách gà con.
Con chó mực ăn cái ‘bảo bối’ mười năm đó giống như có chút buồn nôn, dựa đầu qua một bên nôn khan….. Ăn đồ vật dơ bẩn như vậy không nôn mới là lạ!
Mới vừa rồi Tiêu Trường Ninh còn chờ chó mực nhả ‘bảo bối’ ra nhưng đột nhiên nàng lại có chút lo lắng. Nếu con chó ngu ngốc kia nhả thứ đồ khiếm nhã đó ra thì nàng nên giải thích thế nào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play